Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-12-16 07:42:05
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Đại Sơn : "Đêm qua Tần Hữu thương, sáng sớm nay đặc biệt hầm canh gà mang tới đây. Đại phu, bên ngoài cũng một bát cho ông đấy, ông mau tranh thủ lúc còn nóng mà ăn ."
Trong đáy mắt đại phu lóe lên một tia vui mừng cùng ngạc nhiên: "Vậy thì đa tạ nhé."
Đại phu ngoài.
Chu Đại Sơn xuống bên giường, Chu Kiều Kiều vội vàng kê thêm hai chiếc gối cho Tần Hữu, để đầu cao hơn một chút, dễ uống canh hơn.
Chu Đại Sơn khẽ : "Đêm qua thương thế của ngươi, nếu sớm qua thăm ngươi ."
Trên khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Tần Hữu vẫn cố nặn một nụ : "Nam t.ử hán đại trượng phu chịu chút thương tích là chuyện bình thường, ở trong quân doanh cũng từng thương, chẳng vẫn khỏe mạnh đó ? Thể chất lắm, gì đáng lo ."
Lời , Chu Đại Sơn mà .
là cho bên cạnh .
Chu Kiều Kiều hiểu, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
"Là liên lụy , xin ..."
Nếu vì nàng, kẻ đó sẽ giả thần giả quỷ để dẫn dụ nàng .
Tần Hữu cũng sẽ nhận vụ án khó nhằn , thì sẽ xảy chuyện đó.
Tần Hữu an ủi nàng, thấy nàng chau mày ủ dột.
Hắn thích nàng vô tư lự, vui vẻ hớn hở.
"Bất kể thế nào, là lão Chu gia bọn nợ ngươi một ân tình, đồ trong cửa tiệm sơn hào của bọn , ngươi cứ tùy ý lấy, cơm nhà bọn , ngươi cứ tùy ý ăn..."
Chu Đại Sơn .
Tần Hữu hỏi ngược : "Không là một nhà với các ? Ta lấy đồ nhà , ăn cơm nhà , chẳng là chuyện đương nhiên ?"
Chu Đại Sơn sững sờ, ngay đó càng thêm sảng khoái: "Đó là đương nhiên, ha ha ha, là một nhà, chúng lời khách sáo nữa.
Kiều Kiều luôn coi ngươi như trưởng ruột thịt, từ nay về , cũng là ruột thịt của ."
Chu Kiều Kiều về phía đại ca.
Chuyện khiến nàng day dứt cả đêm, đại ca cứ thế ?
Nàng Tần Hữu.
Trên mặt Tần Hữu cũng tràn đầy ý .
Căn bản biểu cảm thất vọng nào.
Nói cách khác, cũng định mượn chuyện để đưa ý nghĩ khác với nàng.
Nàng tại , thở phào nhẹ nhõm một .
"Kiều Kiều..." Chu phụ đột nhiên vén rèm bước .
Đáy mắt tràn đầy sợ hãi và bàng hoàng.
Từ tối qua khi nhận tin tức, thấy bãi đất trống đẫm m.á.u , ông yên suốt đêm, sáng sớm nay trời hửng sáng ông vội vàng thành.
Chu phụ đối với Tần Hữu là một phen cảm kích rối rít.
Nguyên do sự việc tối qua, ông Chu Tiểu Diệu kể .
Trong lòng ông cũng vô cùng cảm động.
Mấy lời cảm tạ hồi lâu, đại phu Tần Hữu nên nghỉ ngơi cho , mấy lúc mới rời .
Đương nhiên, Chu Kiều Kiều vốn định ở chăm sóc Tần Hữu, nhưng Tần Hữu từ chối.
"Ta nghỉ ngơi cũng chỉ là ngủ thôi, nàng ở gì chứ? Nhìn ngủ ? Không cần , việc của nàng ."
Hắn những cảm thấy giúp Chu Kiều Kiều là chịu thiệt, ngược còn thấy may mắn, may mà tối qua , nếu đợi đến khi Kiều Kiều một núi bọn chúng bắt .
Thì nàng đây?
Hắn dám nghĩ tới.
Nhóm Chu Kiều Kiều khỏi cửa, liền thấy Thanh Y ở cửa: "Chu nương tử, Thế t.ử của chúng mời ngươi qua đó một chuyến."
Tuyền Lê
Vẻ mặt Chu Kiều Kiều lạnh lùng, chỉ thản nhiên liếc Thanh Y một cái, trong ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
Sau đó coi như thấy mà rời .
May mà bây giờ còn sớm, phố mấy , chắc ai chú ý tới thị vệ cận của Ninh An Thế t.ử chuyện với nàng.
Nàng bây giờ tránh Mộ Dung Yến như tránh tà .
Thanh Y ngờ Chu Kiều Kiều trực tiếp phớt lờ , nhớ tới lời dặn dò của chủ tử, vẫn đuổi theo đến tận cửa tiệm của Chu Kiều Kiều.
"Chu nương tử..."
Chu Kiều Kiều nổi giận.
Hắn thế mà còn dám đuổi theo đến tận cửa tiệm.
Xoay liền gầm nhẹ với Thanh Y một tiếng: "Ngươi hiểu tiếng ? Lần đầu tiên gặp chủ t.ử nhà ngươi, sắp c.h.ế.t , thương tích đầy . Lúc đó phận đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-417.html.]
Cho nên liên lụy, kẻ thù của vì mà tìm đến hại , ngươi rõ ?
Còn về khoản bồi thường nợ , nếu thực sự trả thì thôi, thà cần gì cả, cũng dính dáng chút quan hệ nào với . Mau cút!"
Mấy Chu gia đều ngẩn .
Chu phụ, Chu Đại Sơn, Chu Tiểu Diệu đều Mộ Dung Yến.
Cho nên khi thấy Chu Kiều Kiều ghét bỏ Mộ Dung Yến như , bọn họ chút ngơ ngác.
Nụ mặt Thanh Y rốt cuộc giữ nữa.
Xị xuống.
"Chu nương tử, lời của ngươi ..."
"Quá tuyệt tình ? giữa và chủ t.ử nhà ngươi vốn dĩ vô tình, cần sự quan tâm của , cần ban thưởng cho .
Coi như cầu xin , tuyệt đối đừng cố ép , cho một tiểu nông phụ như cơ hội nịnh bợ .
Không tiễn, ngoài!"
Chu Kiều Kiều xoay thẳng hậu viện.
Chu Đại Sơn cũng hiểu nỗi lo lắng của Chu Kiều Kiều, mở miệng đuổi .
Thanh Y thật sự còn mặt mũi nào nữa, dù liều mạng thành mệnh lệnh của chủ tử, cũng ở thêm.
Hắn xoay rời .
Chu phụ sân, Chu Kiều Kiều đang trong sân thở hồng hộc vì tức giận.
Khẽ : "Con cũng đừng quá tức giận, lẽ... lẽ nghiêm trọng như con tưởng tượng ."
Chu Kiều Kiều gì thêm.
Khẽ thở dài một tiếng.
Sau đó với Chu Đại Sơn: "Đại ca, hai ngày tới phiền chăm sóc Tần Hữu, núi một chuyến, hai ngày mới ."
Chu Đại Sơn gật đầu: "Ta trong lòng phiền muộn, về , sẽ chăm sóc cho Tần Hữu.
Hai ngày nữa cũng sẽ núi."
Trên cái còi Chu Kiều Kiều đưa, khi nào núi sẽ gọi Bình An hoặc Hắc Hắc đón.
Chu Kiều Kiều gật đầu.
Nhanh chóng rời khỏi huyện Việt Dương, Thâm Sơn.
Nàng thổi còi.
Trực tiếp một đường "càn quét" .
Săn bắt một ít thú hoang.
Khi đến bãi cỏ nhỏ, là giờ Mùi.
[Chủ nhân, đến !] Hắc Hắc chạy lon ton tới.
Vây quanh Chu Kiều Kiều, ngừng xoay vòng, dáng vẻ hưng phấn.
Chu Kiều Kiều xoa cái đầu nhỏ của nó: "Ừ, Bình An ?"
[Ở đằng ...] Hắc Hắc chạy về phía vườn hoa nhỏ.
Chu Kiều Kiều qua mới phát hiện hai con hổ và ba con sói đều ở bên đó, còn săn .
Chu Kiều Kiều: "Bình An."
Chu Kiều Kiều tới, xem vết thương của Bình An.
Vạch lớp lông dày của nó , chỉ thấy những vết thương đó bắt đầu đóng vảy.
Bình An : [Ta ngâm trong vại nước cả đêm, chẳng đau chút nào nữa.]
Trong lòng Chu Kiều Kiều trào dâng nỗi tự trách sâu sắc.
Bình An từ khi theo nàng, nhiều thương, hơn nữa đều là vì nàng...
Cảm xúc buồn bã của nàng cũng lây sang cả Bình An.
Bình An: [Ây da nữ nhân, đừng buồn mà, khỏe lắm thật đấy.]
Nó sợ Chu Kiều Kiều buồn, còn ngửa bụng chân Chu Kiều Kiều.
Chu Kiều Kiều cúi đầu cọ cọ mặt nó.
Trên nó thật ấm áp.
Nàng nhịn xuống, ôm lấy đầu nó, sưởi ấm.
Trời cuối tháng mười, trong Thâm Sơn chút se lạnh, mà hôm nay khi núi nàng mặc nhiều áo.
Ôm Bình An thấy ấm áp hơn hẳn.
[Bảo bối nàng đừng mà, giải thích , ... Ây da, chủ nhân buông , hổ cái ghen , hổ cái đợi với...]