Ngô Ngọc Nương mà mắt trợn tròn.
“Hóa là , đại ca của tra kỹ nhân phẩm của nhà ?”
“Chính là tra kỹ , tuy thể họ lành lặn, nhưng nhân phẩm cả nhà đều , hai vị lão nhân gia cũng vì tàn tật mà bòn rút con cái.”
Phu thê nhà họ Đồng cùng trồng hai mảnh ruộng, cộng thêm tiền trợ cấp của triều đình cho các gia đình đặc biệt, cả nhà họ ăn no thành vấn đề.
Đồng Đại Nha là tự bán .
Mấy năm nay nàng dành dụm một ít tiền, đưa hết cho cha nương, nhưng họ nhận, bảo Đại Nha tự giữ lấy bạc, của hồi môn, tìm một mà gả .
Đồng Nhị Nha cũng là vì bản thành nên mới kéo dài đến bây giờ, tình cảm với Chu Tiểu Diệu, Chu Tiểu Diệu theo đuổi riết ráo mới đồng ý suy nghĩ.
Mười lạng bạc là do chính Đồng Nhị Nha yêu cầu, nàng để cho cha nương.
Ngô Ngọc Nương vẻ mặt đầy kinh ngạc, hồi lâu mới lí nhí nhỏ: “ cha nương nàng như , con cái liệu giống thế …?”
Chu Kiều Kiều ghé sát tai Ngô Ngọc Nương, nhỏ một câu.
“Hả? Thật ? Nếu đúng là như , thì Đồng Nhị Nha quả là một tồi.”
Chu Kiều Kiều gật đầu.
, khi Chu Đại Sơn kể xong, nàng cũng cảm thấy xúc động.
Họ đến cửa nhà đại cô, thấy trong sân bày ba bàn tiệc, đa đều là những Chu Kiều Kiều quen .
Mà bóng mặc bộ quần áo màu xám đang bận rộn qua giữa các bàn tiệc, chính là đại cô của họ, Chu Phương Thanh.
Chu Kiều Kiều lớn tiếng : “Cô, chúc mừng, chúc mừng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-188.html.]
Khoảnh khắc Chu Phương Thanh thấy Chu Kiều Kiều, nụ mặt bà cứng .
Nhìn lưng nàng, chỉ thấy Ngô Ngọc Nương, bà lập tức lên mặt.
“Ôi chao, là Kiều Kiều và Ngọc Nương , nhiều năm gặp, Kiều Kiều hưu ? Thành Nhi cũng sắp c.h.ế.t ? Ta còn tưởng các ngươi bận đến mức thời gian qua đây chứ, may mà chuẩn thêm bàn. Mau qua đây , ôi chao ôi, Kiều Kiều , ngươi xem ngươi hưu mà còn ăn mặc sặc sỡ thế? Bây giờ ngươi sống khó khăn lắm ? Hay là để cô giới thiệu cho một mối nhé.”
Tuyền Lê
“Này, đều là họ hàng cả, chắc chắn sẽ hại ngươi , Vu Đông ở thôn chúng đó, là một góa vợ, đang nuôi năm đứa con, ngươi qua đó chẳng mấy năm là lên chức tổ mẫu …”
Chu Kiều Kiều: “...”
Chơi trò bóng gió ? Được , cô, chính cô là bắt đầu đấy. Đừng trách .
“Hôm nay là ngày đại hỷ của biểu , sẽ tranh sự chú ý , mới ? Chắc là xinh lắm nhỉ? Rốt cuộc là tuyệt sắc giai nhân thế nào mà khiến Bảo nàng thì ?.”
Chu Phương Thanh khẩy một tiếng: “Tuyệt sắc gì chứ, vẫn là Triệu thị thôi, nửa năm họ hòa ly , phát hiện vẫn là đối phương nhất nên mới hòa. Haiz, nghĩ đầu Triệu thị về tức phụ tiền tổ chức náo nhiệt, thứ hai thể để nó chịu thiệt thòi nữa, nên mới quyết định tổ chức một bữa tiệc.”
Chu Phương Thanh ấn Chu Kiều Kiều và Ngô Ngọc Nương xuống một bàn phụ ở bên cạnh.
Chu Kiều Kiều chợt bừng tỉnh, giọng nhỏ: “Vậy Bảo đúng là một si tình đấy, cô cũng là , còn bù đắp hôn lễ cho nữa. Đệ thật phúc, nhất định sẽ hiếu thuận với cô, sinh cho cô mấy đứa cháu trai bụ bẫm, còn đang chờ ăn thêm mấy bữa tiệc đầy tháng, tiệc thôi nôi của nhà cô nữa đấy.”
Khóe mắt Chu Phương Thanh giật giật.
Lời … bà cảm giác như đang châm chọc ?
Chu Kiều Kiều quanh một vòng, tò mò hỏi: “Ủa, Triệu thị ? Ta đây là biểu tỷ, còn dạy dỗ nàng vài câu nữa.”
Chu Phương Thanh gượng : “Đang bận rộn trong bếp mà. Vả , một đứa hòa ly như ngươi thì đừng gần nó, xui xẻo lắm.”
Chu Kiều Kiều “Ồ” một tiếng, tự động lờ câu : “Cô ơi, hôm nay là tân nương, cô để nàng bận rộn trong bếp ? Chẳng lẽ cô còn mời chúng ăn thêm một bữa tiệc nữa ?”
Nụ mặt Chu Phương Thanh giữ nổi nữa, bà tức giận : “Chu Kiều Kiều, ngươi hình như là cố tình đến gây sự ? Nếu ngươi đến đây để phá rối thì chào đón .”