Chu Tú Tú giải thích chỉ ông : “Ngại ít thì lấy thêm mấy cái, lẽ nào các quy định một chỉ thể ăn một cái bánh bao? Nếu là thì keo kiệt nha!”
Đầu bếp Ngô tức giận: “Người mới tới thỉnh giáo cũ? Cô thì khen ngược, tính khí!”
Chu Tú Tú kéo khóe miệng, lộ nụ ôn hòa, bóp bánh bao : “Nói thật, là đến, chính xưởng trưởng các mời tới. Nếu cảm thấy phục, thì cứ cáo trạng, đừng ở chỗ đối với văng nước miếng tung tóe. Nước bọt đều phun bánh bao, bẩn đó.”
Đầu bếp Ngô chọc tức tới mức động thủ, cũng may là một học trò tinh mắt kéo , thấp giọng rằng: “Đã là do xưởng trưởng mời đến, chừng bối cảnh.”
Chu Tú Tú chậm rì rì chuyển mắt , thấy đầu bếp Ngô vẻ tức giận nhưng biện pháp đối phó cô, n.g.ự.c cảm thấy thoải mái, bắt đầu tập trung nặn bánh bao.
Đợi đầu bếp Ngô tức giận đến mức bỏ tạp dề chạy hút thuốc lá, một cô gái mới chậm rãi từ từ tới: “Lúc nãy cô gan thật, bình thường ở phòng bếp, chúng ai dám như với đầu bếp Ngô.”
Thấy cô gái vẻ mặt sùng bái, ánh mắt chân thành, Chu Tú Tú : “Thói quen thôi.”
Cô gái nhỏ thấy cô dễ chuyện, cũng , tình nguyện một bên trợ thủ cho cô.
Hai tuổi xấp xỉ , trò chuyện, thời gian lập tức trôi qua nhanh. Trò chuyện một hồi, Chu Tú Tú đột nhiên nghĩ đến chuyện Bùi Hi Bình, hỏi vài chuyện nên cô hỏi: “Cô quen Bùi Hi Bình ?”
“Bùi Hi Bình?” Cô gái ngẩn , gương mặt đỏ ửng: “Chúng đều đồng chí Bùi.”
Chu Tú Tú bật .
Vẻ ngoài của quả thật thể các cô gái rung động.
“Trước đây cũng là công nhân của nhà máy thịt ?” Chu Tú Tú hỏi.
Cô gái công nhân chính thức, chỉ là nhà nhờ quan hệ để cho cô phòng bếp việc vặt, nhưng chuyện của Bùi Hi Bình, bộ nhà máy thịt đều . Thấy Chu Tú Tú hỏi như , cô gái bật : “Anh …”
“Ở chỗ nhiều chuyện cái gì?” Đột nhiên một giọng trong trẻo vang lên bên tai các cô.
Cô gái dọa đến sắc mặt trắng bệch, lập tức cúi đầu, dám câu gì nữa.
Chu Tú Tú kinh ngạc , khi thấy phía đột nhiên xuất hiện nữ đồng chí lạnh hơn băng, thầm nghĩ đến ý . Vốn dự định để ý tới, nhưng đối phương dùng động tác hiệu: “Cô theo đây một chút.”
Trên tay Chu Tú Tú đều là bột mì, chỗ để lau, thể gì khác hơn là mang hai tay như cùng cô ngoài.
“Cha tìm một đầu bếp từ nông thôn tới, nghĩ tới là cô.” Tiêu Tiểu Phượng lạnh lùng cô, kiêu ngạo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-93.html.]
Chu Tú Tú cô từ xuống : “Chúng quen ?”
“Lần ở đồn cảnh sát, chúng gặp mặt.” Tiêu Tiểu Phượng nhíu mày, vẻ mặt cứng ngắc.
Chu Tú Tú đột nhiên nhận : “À, cô trông gì đặc biệt, nên nhất thời nhận .”
Cho tới bây giờ Tiêu Tiểu Phượng mắt cao hơn đầu, khinh miệt như , tức giận đến vẻ mặt cũng đổi.
Trong cơn tức giận, cô trừng hai mắt, dáng vẻ kiêu căng, giọng kiêu ngạo : “ , hôm đó thấy Bùi Hi Bình dũng, hai mắt cô đều dính ! cô đừng si tâm vọng tưởng, là của , chúng sắp kết hôn !”
“Vậy hai bắt đầu quen khi nào?” Chu Tú Tú vội hỏi.
“Chúng …” Tiêu Tiểu Phượng chuyển động mắt, nâng cằm, kiêu ngạo : “Chúng cùng lớn lên.”
Hoá thật sựkhông là chồng nguyên chủ.
Cũng đúng, quyển truyện thời đại , Chu Tú Tú từ đầu tới cuối, cả phiên ngoại cũng hết , sót một chữ. Dù tới phút cuối, tác giả cũng đề cập qua chuyện chồng của nguyên chủ còn sống.
Xem là cô suy nghĩ nhiều.
Chu Tú Tú thoải mái , lấy tay vỗ vai Tiêu Tiểu Phượng: "Chúc hai hạnh phúc."
Tiêu Tiểu Phượng ghét bỏ lui về một bước, trừng mắt cô, thẳng đến khi thấy cô xoay , mới lạnh mặt đầu .
mà cô mấy bước, thấy Bùi Hi Bình.
“Anh Hi Bình!” Tiêu Tiểu Phượng như một đóa hoa.
“Quần áo thật bẩn.” Bùi Hi Bình nhàn nhạt bỏ một câu , từ bên cô qua.
Tiêu Tiểu Phượng sửng sốt, nghiêng mắt bả vai của .
Một cái dấu tay bột mì dính vai cô , phủi đều phủi .
Tiêu Tiểu Phượng tức giận đến mức đỏ mắt, đây là quần áo mới của cô!
DTV
Không , chờ ngày mai, ngày mai nhất định sẽ trừng trị cái đồ nhà quê !