Sống ở quê một khuyết điểm đó là, một ngọn cỏ gió thổi qua, cũng thể truyền từ đầu thôn tới cuối thôn. Chu Tú Tú với nhà họ Chu là xã thưởng cho cô hai con gà, khi về đến thôn là nhà đẻ cho, cũng coi như qua chuyện .
Khi đợi bọn trẻ ngoan ngoãn, cùng các chị chơi đùa, Chu Tú Tú mới thở dài một , xuất phát thành phố.
Xe buýt dừng ở trấn, cô cầm lấy tờ giấy mà Tiêu Kiến Tân đưa, chỉ đường tới nhà máy thịt như thế nào.
Thật vất vả mới đúng đường, cô thở hồng hộc, mặt trời chiếu thẳng thái dương, Chu Tú Tú lau mồ hôi, tới chỗ bảo vệ: “Cho hỏi, đến tìm xưởng trưởng Tiêu.”
Bảo vệ tờ giấy, cô gái xinh , trong lòng cảm thấy kì quái.
“Đồng chí, cô thư mời ?” Bảo vệ hỏi.
“ là đầu bếp, tới căn tin hỗ trợ.” Chu Tú Tú .
Sao một nữ đồng chí xinh như , còn nấu ăn? Bảo vệ vui hớn hở, cho cô .
Nhà máy giống với các nhà máy đó, diện tích lớn, nhân viên tạp vụ cũng quá bận rộn, trái thoải mái. Cũng đúng, ở thời đại , thể việc ở những nơi lớn, đồng nghĩa với việc bát cơm ngon, sẽ hãnh diện ?
Chu Tú Tú một vòng, cũng vội tới căn tin, nghĩ rằng công tác, cô mỉm dịu dàng, tò mò xung quanh.
“Đồng chí!” Một giọng truyền tới từ phía .
Giọng trầm thấp lực, Chu Tú Tú , hai mắt đột nhiên mở lớn.
“Quả nhiên là cô.” Bùi Hi Bình nở nụ : “Sao cô ở đây?”
Bùi Hi Bình mặc một bộ quần áo trắng xanh của nhà máy thịt, trong tay cầm một cuốn sổ, khi thấy cô cũng ngạc nhiên, nhưng cũng bình tĩnh, thong thả từng bước tới, tốc độ nhanh chậm.
Chu Tú Tú là một ít kiên nhẫn, từ ngày trùng tên trùng họ với chồng nguyên chủ, vội vã tìm . trấn lớn lớn nhỏ nhỏ, tìm giống như mò kim đáy biển.
hôm nay thật sự để cô mò !
Chu Tú Tú vội vã tiến lên: “Lần tên là gì?”
Làm gì chuyện Bùi Hi Bình cô kích động vì chuyện gì, vẫn ôn hòa : “ tên Bùi Hi Bình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-92.html.]
“Viết thế nào?” Chu Tú Tú tiếp tục hỏi.
Bùi Hi Bình im lặng trong chốc lát mới lên tiếng: “ cũng rõ ràng lắm.”
Chu Tú Tú cau mày, mặc dù mong đợi của cô vẫn còn, nhưng gì cũng chút thất vọng. Ở thời đại , tuy rằng giáo dục, nhưng ở nông thôn ai cũng học, chẳng lẽ cách tên ?
“Vậy quen ?” Chu Tú Tú ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi.
DTV
“ cứu con gái của cô, chúng còn ở hợp tác xã cung tiêu gặp mặt.” Bùi Hi Bình tự nhiên trả lời , dừng một chút, kỳ quái cô.
“Lẽ nào đây chúng quen ?”
Ánh nắng mặt trời chiếu mặt của Bùi Hi Bình, càng đường nét mặt thêm rõ ràng, ánh mắt của sâu vô cùng, khó để phỏng đoán con thật của .
Có lẽ cô quá mức kích động .
Chu Tú Tú : “Không gì, là đầu bếp xưởng trưởng mời đến, thể dẫn tới căn tin ?”
Phòng bếp của nhà máy lớn hơn nhiều, bày biện đầy đủ thứ, nguyên liệu nấu ăn cũng chuẩn xong từ lâu. Lúc ở trong thôn thấy qua nhiều nguyên liệu nấu ăn, hầu như gì cũng , tuy sơn hào hải vị gì nhưng thịt cá đều cũng đủ để Chu Tú Tú phát huy tài năng .
Ngoại trừ đầu bếp phó đối với cô tỏ vẻ xa cách, những đồng chí trong phòng bếp cũng khách khí, Chu Tú Tú hỏi về lượng công nhân trong cuộc họp và yêu cầu về bữa ăn, trong lòng cô sáng kiến.
Bởi vì sáng mai chuẩn đồ ăn sáng, nên lúc Chu Tú Tú khá bận rộn.
Cô rửa tay sạch sẽ, trở về thấy khăn thớt khá bẩn, cuối cùng cũng lau, hai tay vẫy vẫy, tự hong khô.
Đầu bếp phó "xùy" một tiếng: “Đồ vẻ!”
Chu Tú Tú cảm thấy vô tội, thích sạch sẽ cũng sai ? cô mới đến, cũng lười gây thù, cúi đầu bắt đầu chuẩn , chuẩn bánh bao cho ngày mai.
Động tác của cô nhanh nhẹn, tay chân lưu loát, kỹ thuật, bánh bao bóp đều, khi đặt những chiếc bánh bao xuống, thể thấy nếp gấp rõ ràng, thoạt tinh xảo, độc đáo.
Đầu bếp phó họ Ngô, vốn dĩ bất mãn vì phòng bếp tới chiếm, lúc nhịn : “Cô nhỏ như , cho ai ăn? Đến lúc đó bọn họ ghét bỏ đồ ăn nhà máy thịt của chúng hào phóng, cô chịu trách nhiệm ?”