Trương Liên Hoa hôn mê đằng đẵng hai ngày hai đêm.
Trong lúc mê man, bà mơ một giấc mơ. Trong cơn mơ, ông Bùi qua đời nhiều năm, ông lo lắng bà , rằng bà tạo nghiệp chướng quá nhiều, bây giờ gặp báo ứng, nhận lấy.
Trương Liên Hoa yếu ớt lời, nhưng trong giấc mơ, tràn đầy sự tức giận như cũ.
Bà : “Ông nó, ông quá , lúc còn sống đắn đo do dự, khi c.h.ế.t cũng yên tâm. Giống bây giờ bao nhiêu, nuôi dưỡng ba con gái, ba tấm lòng đều hướng về phía , con trai của Nhị Xuân còn lấy theo họ của nhà chúng , cũng với nhà họ Bùi! Còn Hi Bình, ông đừng xem nó con ruột của , lúc đứa trẻ đó cũng hiếu thuận, gửi tiền trợ cấp về để lo liệu cho ngôi nhà , tích trữ ít tiền, đều để phía hòm gỗ chương đè lên!”
“ từng tuổi , lăn qua lăn cử động , đập đầu tường cũng là cách, ông cho rằng những cảnh sát trong đồn cảnh sát cái gì động chứ, đều là thanh niên trẻ, đều là con cọp giấy! Đợi bác sĩ chữa khỏi cho , chúng nó chỉ thể đưa về nhà!”
“Ông về ? Đừng đùa nữa! Vua cũng thua thằng liều, Hi Bình nào dám đầu với ?”
Trương Liên Hoa mê mê tỉnh tỉnh, trong mơ cực kì bừa bãi, nhưng dù cho bà thề thốt như nào cũng thể hiện rằng những ngày tươi của bà vẫn kết thúc, ông Bùi đều . Ông Bùi bật , Trương Liên Hoa chê ông xui xẻo, “phụt” một cái, di chuyển miệng lưỡi, một giọt nước bọt mặt tỉnh giấc.
Mắt bà dần dần mở , trong mắt hào quang như , dùng tay xoa xoa cục đờm mặt , nhíu mày một cái.
Đợi đến khi khôi phục, bà phát hiện giường bệnh trong bệnh viện, một màu trắng xóa.
Đứng bên cạnh còn các con của bà , bất kể là Bùi Nhị Xuân và Bùi Trung Hà, hoặc là Bùi Tiểu Thu học ở trường, thậm chí ngay cả con trai hờ Bùi Hi Bình của bà đều ở một bên.
Một nhà đoàn tụ? Xem họ vẫn lo lắng cho bà ! Trương Liên Hoa vui mừng, âm thanh yếu ớt hỏi: “Các con đều đến đón về nhà ?”
Bà dứt lời, liền đối diện với ánh mắt của Bùi Hi Bình, thấy sự thờ ơ và chán ghét che giấu trong mắt , trong đầu bà giống như đánh, vội vàng cuống cuồng.
Quay đầu nữa, thấy trong mắt Bùi Nhị Xuân và Bùi Trung Hà hề quan tâm, sắc mặt bà kéo xuống.
“Tiểu Thu, con còn đỡ dậy?” Bà tức giận .
DTV
Bùi Tiểu Thu cũng để ý, chỉ với Bùi Hi Bình: “Anh hai, thời gian sớm nữa, bên trường học thể trì hoãn, em thể về học ?”
Bùi Hi Bình ngây : “Cơ hội cuối cùng , em thể ở đây vài câu với ?”
“Không gì để .” Bùi Tiểu Thu cắn cắn môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-234.html.]
“Em về .” Bùi Hi Bình gật đầu hiệu, tiễn Bùi Tiểu Thu đến cửa phòng bệnh.
Cô cúi đầu, ánh mắt chằm chằm mũi giày của , khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt hiếm thấy.
Nhà xảy loại chuyện , trong lòng cô thể dễ chịu ?
Bùi Hi Bình giơ tay lên, vỗ lên vai cô : “Chuyện của lớn đừng để ảnh hưởng, chuẩn thật cho kỳ thi tuyển sinh đại học, thi xong đưa thành tích cho hai xem, ?”
Bùi Tiểu Thu mím môi: “Anh hai, ? Mẹ thế , em ngẩng đầu lên .”
Bùi Hi Bình nhẹ: “Sao thể? Thi đỗ ngôi trường , là cách mắt nhanh nhất em thể đổi phận.”
Bùi Tiểu Thu ngửa mặt, một khuôn mặt mờ mịt Bùi Hi Bình.
Từ nhỏ đến lớn, những trong gia đình, cô kính trọng hai nhất. Mỗi khi hai bộ đội, đều với cô về tầm quan trọng của việc học.
Kiến thức sức mạnh và thể đổi vận mệnh, nếu em kiểm soát vận mệnh của trong tay , thì bắt buộc nắm chặt cơ hội .
“Anh hai, em .” Bùi Tiểu Xuân nặng nề gật đầu.
Trong phòng bệnh, Trương Liên Hoa lén lút hai cô con gái : “Lúc nào thể ?”
Lời còn dứt, hai đồng chí cảnh sát một trái một bên cạnh Bùi Hi Bình, bước trong.
“Bác sĩ rằng trường hợp của bà, khi tỉnh thể đưa , hai đồng chí Bùi, bây giờ đưa bà , mời hai phối hợp.”
Bùi Nhị Xuân và Bùi Trung Hà một lời nào, gật gật đầu, lui một bên.
“Đưa ? Đi ? về nhà!” Cuối cùng Trương Liên Hoa cũng lộ vẻ mặt hoảng sợ.
Một đồng chí cảnh sát đẩy xe lăn trong phòng bệnh, một nữ cảnh sát khác vén chăn của bà lên. Hai đỡ tay bà , nâng bà lên xe lăn.