Từ lâu, huyết thống quan trọng đối với cô đến thế. Theo cô, chỉ cần bọn nhỏ gọi cô một tiếng “” thì cô cần trách nhiệm và nghĩa vụ, chăm sóc cho bọn họ, nuôi nấng chúng lớn lên.
Sau khi sắp xếp cho Tiêu Niên và Tiểu Uyển, Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình vội vã đến thị trấn. Lần , bọn họ cùng đến thăm Trần Hữu Khánh và Lý Lan.
“Cô chú, đây là…" Chu Tú Tú ngượng ngùng , giới thiệu: “Đây là Bùi Hi Bình.”
“Cháu là chồng của cô .” Bùi Hi Bình cong khóe miệng: “Chào cô chú.”
Trần Hữu Khánh mỉm gật đầu, kêu hai xuống, nhưng khi ông phòng bếp cùng vợ , hai khỏi trao đổi ánh mắt.
“Bà cảm thấy chồng của Tú Tú thoạt quen mắt ?” Ông thấp giọng .
Lý Lan đưa mắt Bùi Hi Bình, cũng chút chần chờ.
Nhà họ Trần chuẩn một bàn đồ ăn ngon, xuống ăn cơm, trò chuyện thoải mái với .
Trần Thục Nhã mới , Chu Tú Tú cố ý nhắc chuyện với bọn họ, Trần Hữu Khánh và Lý Lan cũng cố gắng buông xuống. Bọn họ , chuyện gì cũng tán gẫu , đến thiên nam địa bắc, khí vô cùng hòa hợp.
Sau cơm chiều, Trần Hữu Khánh lấy một cái bàn cờ, kêu Bùi Hi Bình chơi cờ với .
Chu Tú Tú phòng bếp với Lý Lan, giúp bà rửa chén.
Lý Lan đóng cửa phòng bếp, nhẹ giọng với Chu Tú Tú: “Tú Tú, chồng của cháu là ở nơi nào ?”
“Nhà cũ của ở thôn Thứu Sơn, tham gia quân ngũ từ sớm.” Chu Tú Tú .
DTV
“Cha như thế nào?” Lý Lan hỏi.
“Cha của Hi Bình qua đời từ sớm, của sống ở thôn Thứu Sơn, chỉ là bình thường chúng cháu ít khi ghé qua.”
Lý Lan sống đến từng tuổi , trải qua trọng đại bệnh cố, từ lâu tâm tư thông thấu. Bà Chu Tú Tú và của Bùi Hi Bình hợp ở chung. Có lẽ trong đó còn ẩn tình gì khác, bà cũng tiện nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-219.html.]
rốt cuộc trong lòng còn chuyện che giấu, bà thoạt vẻ như suy nghĩ .
Chu Tú Tú vén tay áo: “Cô , cô ? Có là đang nhớ thanh niên trí thức Trần ?”
Lý Lan , trẻ tuổi thật lòng quan tâm đến .
Bà mỉm lắc đầu, do dự một chút, : “Chú Trần của cháu một bạn chơi từ nhỏ, hai mươi năm vợ ông sinh một đôi long phượng. nghĩ tới, ngày xuất viện, trai mất tích. Bọn họ tìm thật lâu, nhưng vẫn tìm chút tin tức nào về đứa nhỏ .”
Chu Tú Tú nhíu mày: “Hi Bình và em gái của cũng là một đôi long phượng.”
Lý Lan cũng giải thích: “Cô hỏi như mạo , nhưng mà… chồng của cháu và em gái của lớn lên giống ?”
Tình cảm của Bùi Hi Bình và Bùi Trung Hà quả thực . theo lương tâm mà , Chu Tú Tú cảm thấy vẻ ngoài của hai em họ chẳng giống chút nào.
“Năm nay cô con gái nhỏ của bạn cũng hơn hai mươi tuổi. Lần đầu gặp Hi Bình, cô chú cảm thấy quen mắt. Tú Tú, nếu cơ hội, thể sắp xếp cho bọn họ gặp mặt một ? Hai vợ chồng già tìm đứa nhỏ nhiều năm như cũng dễ dàng, coi như cho bọn họ một chút hy vọng .”
Dẫu cũng là cốt nhục do chính sinh . Lúc sinh một đôi long phượng, cả nhà vô cùng vui mừng, nhưng đến lúc xuất viện chỉ thể mang một đứa, cú đả kích hẳn lớn vô cùng.
Mặc dù chăm sóc đứa con gái lớn lên, đôi vợ chồng già cũng nên dần buông bỏ tiếc nuối, nhưng lý nào nhớ mong chứ?
Chu Tú Tú hiểu bọn họ, gật đầu.
Cô để địa chỉ của bọn họ và địa chỉ đơn vị của Bùi Hi Bình cho Lý Lan, nhưng cô thể nhắc nhở: “Cô , thể tránh khỏi những nhớ mong trong lòng, nhưng đột nhiên cho bọn họ một hy vọng để họ thất vọng thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Sau khi chúng cháu rời , cô hãy cùng chú thương lượng một chút, suy nghĩ xem nên báo tin tức cho bọn họ .”
Cơ hội chỉ một phần vạn thậm chí là một phần ngàn vạn . chỉ vì hy vọng nhỏ bé như mà giày vò hai già, cũng chẳng bọn họ chịu .
Lý Lan hiểu rõ nỗi đau mất đứa con, lúc cũng dám khẳng định, đành đáp ứng với cô: “Được, để cô chú suy nghĩ xem.”
Ra khỏi nhà họ Trần, Chu Tú Tú nắm cánh tay Bùi Hi Bình, hai thong thả dạo bước.
Trời sang thu, thời tiết dần mát mẻ hơn, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hề cảm giác ẩm ướt của mùa hè.
“Vừa em và cô ở phòng bếp tán gẫu chuyện gì ?” Bùi Hi Bình cô, giọng điệu ôn hòa: “Thấy em cẩn thận từng li từng tí, giống như sợ thấy .”