Hiệu trưởng Phương bước tới ngay lập tức: “Là , sáng nay chị Dương đang dọn nhà thì mất tiền, mấy giáo viên mở ngăn tủ xem thì phát hiện mất tiền trong ví. Đây là nhà trẻ, bình thường đều là của chúng nên chúng bao giờ khóa ngăn kéo.”
“Chị Dương Tiểu Niên và Tiểu Uyển luôn chơi ở bên cạnh ngăn kéo, khi lấy tiền, cô mời xưởng trưởng Tiêu.”
“Xương trưởng Tiêu?” Chu Tú Tú nhướng mày.
“ thế, khi xưởng trưởng Tiêu tới và sự việc, ông yêu cầu chị Dương báo công an.” Giáo viên Trịnh trả lời.
Hai công an thấp giọng bàn luận trong chốc lát, yêu cầu giáo viên đóng cửa phòng học.
“Các bạn nhỏ, các cháu thấy ví và tiền trong ngăn kéo ?” Nữ công an dịu dàng hỏi.
Bọn nhỏ trong nhà trẻ hợp tác, ngoan ngoãn lắc đầu: “Cháu thấy.”
Dương Tiểu Nha lật trong túi của , móc những túi rỗng: “Cô xem, .”
Hầu hết các chị lớn dẫn đầu, các em nhỏ khác cũng lập tức theo, lượt mở túi áo túi quần, nghiêm túc “bày tỏ sự trong sạch”.
Nhìn thấy chúng như , các bậc phụ vô cùng tức giận: “Làm chúng thể coi con như kẻ trộm ?”
Chu Tú Tú trầm giọng : “Chính còn đẩy cho khác, cha hiểu sự thật , thể giáo dục con cái?”
Một phụ đỏ mặt.
Bùi Hi Bình hạ giọng : “Bọn nhỏ còn quá nhỏ, khi lấy tiền đem cất là chuyện quá khó khăn.”
Chu Tú Tú mỉm liếc chị Dương: “ , nhiều câu chuyện ăn cướp la làng, hôm nay chứng kiến ?”
Chị Dương sửng sốt: “Sao cô thể thế?”
“Cô thể vu khống hai đứa con của vì tội ăn trộm tiền, thể thế ?” Chu Tú Tú nóng nảy ngắt lời chị .
“Dọa cũng vô nghĩa, mời “con mắt tinh đời” xưởng trưởng Tiêu xem, xem ông thế nào để xử lý vấn đề ?”
“ sẽ mời.” Giáo viên Trịnh tình nguyện.
Nhìn bóng lưng của cô giáo Trịnh xoay chạy, hai chân chị Dương mềm nhũn, lo lắng lùi một bước.
DTV
Sự việc là do Tiêu Kiến Tân bàn giao, vì chị đảm bảo rằng thứ an . Chị nghĩ dù chúng cũng chỉ là hai đứa nhỏ bắt nạt, dù dội nước bẩn lên thì bọn nó cũng chịu tội gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-207.html.]
Vì , chị theo sự sắp xếp của Tiêu Kiến Tân và tự thử một phen.
Vốn tưởng rằng việc sơ hở, nhưng ngờ rằng cha của Tiểu Niên và Tiểu Uyển bao giờ nghi ngờ chúng nó.
Từ đầu đến cuối, thái độ Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình giải quyết vấn đề tới cùng, hề ý định dịu chuyện.
Ánh mắt chị Dương mơ hồ, lo lắng nếu càng lớn chuyện thì sẽ đẩy ngoài. Nếu lúc đó Tiêu Kiến Tân giữ chị thì chị bây giờ?
Chị nghĩ nghĩ , nhưng ngờ rằng vẻ mặt lo lắng của chị lọt mắt của Bùi Hi Bình và Chu Tú Tú.
Một lúc , cô giáo Trịnh đầm đìa mồ hôi chạy tới: “ tìm thấy xưởng trưởng Tiêu, bây giờ là giờ nghỉ trưa, ông ở nhà ở văn phòng, thể ông ngoài .”
“Phải thế ?” Chu Tú Tú nhếch môi khẽ.
“ ông ở , phiền cô Trịnh quan sát bọn trẻ trong lớp học, hiệu trưởng và đồng chí công an mời cùng .” Cô rời phía , suy nghĩ một hồi, cô dừng chị Dương.
“Cô cũng cùng .”
Chị Dương đuổi theo, đầu óc ngừng cuồng.
Một nhóm hùng hổ về phía khu nhà dành cho công nhân viên. Chỉ là Chu Tú Tú càng , càng thêm nghi hoặc.
Xưởng trưởng Tiêu sống ở đây, tò mò Chu Tú Tú sẽ gì.
Tuy nhiên, đợi đặt câu hỏi, Chu Tú Tú dẫn đến nơi.
Cô mặt gõ cửa ký túc xá bỏ trống từ lâu: “Xưởng trưởng Tiêu, mời ông ngoài.”
Trong phòng, Tiêu Kiến Tân đang ngủ ngon lành với Từ Lộ Lộ.
lúc âm thanh lọt tai vẫn khiến ông rùng .
Thời tiết nóng nực, Tiêu Kiến Tân cởi áo sơ mi của , vai trần ngủ trưa, lúc sốt ruột vội vàng mặc quần áo , nhanh chóng cài cúc áo.
Từ Lộ Lộ khẽ cau mày, dụi dụi mắt, sững sờ : “Anh Tiêu, ?”
Tiêu Kiến Tân sợ xanh cả mặt, ông đột ngột che miệng cô : “Đừng hé răng!”