Chỉ là ngờ rằng mặc dù việc kiểm soát buôn bán còn quá nghiêm ngặt nhưng vẫn phép quá công khai, vì Đổng Hòa Bình cứ thế công an bắt .
Đồng chí công an Đổng Hòa Bình sẽ kết án, Ngô Đại Muội ngay lập tức ầm lên quỳ xuống cầu xin sự thương xót. bọn họ công chính nghiêm minh, Đổng Hòa Bình thể thả chỉ vì cái quỳ gối của một bà cụ.
Ngô Đại Muội sợ mất mật, cho đến khi rời , Trần Thục Nhã chịu nữa châm chọc mỉa mai vài câu.
Trần Thục Nhã Đổng Hòa Bình dễ kích động, nhốt cũng , cho trí não nó to . Cô kịp xong bà cho ăn một bạt tai.
Ngày thường Đổng Hòa Bình đánh mắng là đủ , Trần Thục Nhã chỉ cho rằng bản gặp , nhưng bây giờ ngay cả một bà già run rẩy cũng dám tay với , oán hận tích tụ trong lòng lâu nay cũng bộc phát.
Cô nghĩ dùng quá nhiều sức lực, nhưng cuối cùng thấy bà ngã thẳng xuống mặt cô .
Trần Thục Nhã sợ hãi đến mức dám một lời với ngoài, cô vẫn như bình thường cho đến khi mùi hôi thối bốc từ xác c.h.ế.t khiến dân trong thôn ý kiến.
Khi sự thật lộ , cô mang tới nhốt ở đây.
“Trần Thục Nhã, cô gặp tới .” Có hét lên, tới mở cửa sắt và đưa cô ngoài.
“Khi gặp đó, hãy giải thích rõ ràng quá trình phạm tội. Chuyện cô trốn .”
Trần Thục Nhã gật đầu, hai mắt cô dần dần sáng lên.
Cô nhớ đến hôm qua lúc cô mù mịt, một giọng ma qủy vang lên trong đầu.
[Lại một thỏa thuận khác, chỉ cần nguyện ý đánh đổi thứ quý giá nhất, cô thể trở thể của .]
Dường như Trần Thục Nhã cuối cùng cũng bắt một tia sáng trong bóng tối vô tận.
Chỉ cần thể trở thể ban đầu, cô sẽ tù!
Trần Thục Nhã vui mừng lo lắng, cuối cùng cô cũng nghĩ đến hai đứa con của .
Lần đổi lấy phận của mấy đứa nhỏ, cô cơ hội xuyên thanh niên trí thức, , cô thậm chí thể hy sinh mạng sống của chúng nó!
Cô chỉ ngờ rằng hệ thống chuyện do cô quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-202.html.]
Vì cha của đứa trẻ vẫn còn sống nên sự đồng ý của đó.
DTV
Vì thế cô giữ kín miệng, đợi đến khi gặp Bùi Hi Bình mới giải thích việc phạm tội.
May mắn , cuối cùng cô cũng đợi .
Một nụ hiện khuôn mặt Trần Thục Nhã, cô đưa tay chạm khuôn mặt hốc hác của , hít một thật sâu bước ngoài.
Tuy nhiên, đúng lúc cô đang tràn đầy kỳ vọng thì thực tế giáng cho cô một cái tát đau điếng.
“Sao là cô?” Khuôn mặt của Trần Thục Nhã tái mét, cô vội vàng chạy tới chỗ Chu Tú Tú.
cô đang còng tay nên vùng vẫy cũng vô ích, vì thế cô lao tới với tư thế xí nhất.
“Tốt hơn hết cô nên thành thật!” Cai ngục nghiêm khắc cảnh báo.
Chu Tú Tú : “Không , để cùng cô tán gẫu một lát.”
Quản ngục gật đầu, theo chỉ thị của lãnh đạo cấp , lui ngoài và đóng cửa cho hai họ.
“Dù thì giữa chúng vẫn còn tồn tại một chút quan hệ nào đó, cho nên đến đây để gặp cô cuối.” Chu Tú Tú cô với giọng điệu bình tĩnh.
Lý trí của Trần Thục Nhã ngừng đấu tranh, cũng qua bao lâu, cô buộc bình tĩnh : “Chu Tú Tú, thương lượng một việc với cô.”
Chu Tú Tú nhướng mày: “Cô .”
Cô bình tĩnh và im lặng lắng những lời của Trần Thục Nhã
Cô nghĩ Trầm Thục Nhã sẽ phàn nàn, lóc kể lể, hoặc thậm chí trở nên điên loạn. thật bất ngờ, đối phương yêu cầu của với một giọng điệu hết sức kỳ quái.
“Chỉ cần cô thể thuyết phục Hi Bình, chấp nhận đánh đổi tính mạng của hai đứa nhỏ và sẽ xuyên trở về . Sau đó chúng thể trở điểm ban đầu, cô… chẳng lẽ về ?” Trần Thục Nhã thẳng Chu Tú Tú, nuốt nước miếng, ánh mắt trống rỗng.
Chu Tú Tú sững sờ.
Trong mắt Trần Thục Nhã hiện lên vẻ chắc chắn: “Đó chỉ là hai đứa nhỏ mà thôi, cũng do cô sinh . quan tâm đến tính mạng của chúng, nên cô cần giả vờ gì cả. Nhìn xem cô ở đây như thế nào, chắc cô cũng một cuộc sống khi đến đây. Một khi như , cớ gì cô trở về?”