Lời dứt, xoay , chậm rãi về phía Chu Tú Tú.
Cả nhà bốn cuối cùng cũng bên , Chu Tú Tú mắt cũng cảm xúc gì khác thường.
Cô vô thức qua và liếc Trần Thục Nhã.
Lúc , Đổng Hòa Bình từ chạy tới, gắt gao kéo tóc của Trần Thục Nhã nhà.
Trần Thục Nhac gào lên: “Anh buông ! Nhiều như , thấy mất mặt ?”
Đổng Hòa Bình giễu cợt: “ đưa cô về nhà, chỉ sợ cô chạy theo những đàn ông khác, đến lúc đó mới gọi là mất mặt! Có điều cô cũng đừng tự lượng sức chứ, đó là em trai của Nhị Xuân, là chính trực. Cô nghĩ rằng giống như và Trần Kiến Thiết hả, dăm ba câu là theo cô hả?” Anh dùng hết sức kéo tóc Trần Thục Nhã, chẳng thèm để ý xung quanh.
“Về nhà cho !”
Trần Thục Nhã đau nhói ở đỉnh đầu, hét lên chống cự. Những chiếc móng tay dài của cô xẹt qua mặt Đổng Hòa Bình, để vết xước đẫm m.á.u mặt .
Gò má của Đổng Hòa Bình tê rần, trở nên tức giận và đẩy cô thật mạnh: “Về nhà xem đánh c.h.ế.t cô !”
Trần Thục Nhã sướt mướt, nhưng trong những trong làng chẳng ai thương cảm cho cô .
Hai nồi nào úp vung nấy, xứng đáng ở bên đến già, dù là Trần Thục Nhã Đổng Hòa Bình, họ đều tự chuốc họa !
Cảnh tượng , dân làng bàn tán thôi.
Chu Tú Tú thấy điều đó và Bùi Hi Bình cũng .
“Có cần giúp ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Không còn sớm, lát nữa sẽ xe buýt về.” Bùi Hi Bình từ trái qua bế hai đứa nhỏ lên.
“Tiểu Niên và Tiểu Uyển nhà chúng vội về nhà ngủ.”
Trên xe buýt về nhà, khí yên tĩnh đến lạ thường.
Hai đứa trẻ đang buồn ngủ, một đứa dựa cánh tay của Bùi Hi Bình, đứa còn dựa cánh tay của Chu Tú Tú, ngủ khi nào .
“Cô gì với ?” Cuối cùng Chu Tú Tú cũng tìm cơ hội, thấp giọng hỏi.
nghĩ tới, cô xong thật lâu cũng nhận lời đáp .
Quay qua thấy đang nhắm mắt, như thể chìm giấc ngủ.
Chu Tú Tú ồn ào nữa, chỉ yên lặng ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ xem tiếp theo nên như thế nào mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-198.html.]
Mấy ngày nay tuy quyến luyến mái ấm nhưng dù bất ngờ mất thì cô cũng thể chấp nhận .
Bởi vì từ nhỏ, cô ở một .
Chu Tú Tú cực kỳ im lặng, còn Bùi Hi Bình thì ngước đôi mắt cô đầy ẩn ý.
Bầu trời dần chìm xuống, đường nét sườn mặt của cô như ẩn hiện trong bóng tối, bí ẩn và xa lạ.
trái tim vẫn cô thu hút một cách vô thức.
Cô bí mật.
DTV
tin tình cảm của cô dành cho .
Những đứa nhỏ đưa về nhà, vẫn đang ngủ ngon lành. Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình ôm và đặt chúng nó lên giường.
“Ra ngoài thôi.” Chu Tú Tú nhẹ giọng .
rời mà chằm chằm Tiểu Niên và Tiểu Uyển, một lúc lâu , thấp giọng hỏi: “Em là ai?”
Chu Tú Tú sửng sốt một hồi, lo lắng tiếng sẽ đánh thức bọn trẻ, cô ý bảo ngoài chuyện.
Hai mỗi một cái ghế, mặt .
“Chắc là cô với .” Chu Tú Tú bình tĩnh : “Quan hệ giữa hai .”
“Quan hệ? Cô .” Bùi Hi Bình siết chặt hai tay, cúi xuống, ánh mắt chuyên chú.
“Cô chỉ với rằng mối quan hệ của chúng . Nói em nhiều mối quan hệ nam nữ hỗn loạn, còn đối với mấy đứa nhỏ, em bao giờ dồn tâm tư chúng, ngày thường đánh đập, mắng mỏ, thậm chí hận chúng c.h.ế.t .”
Chu Tú Tú nghĩ tới Trần Thục Nhã điều .
Trong chốc lát, cô bác bỏ nó như nào.
Làm thể khiến hiểu Chu Tú Tú của quá khứ là của hiện tại? Nói thì phức tạp, đến cuối cùng trái thể hiểu nó.
“Vậy nghĩ ?” Dường như cô hạ quyết tâm về cái nồi đen .
Cô cho rằng sẽ hỏi tội cô, giọng điệu dần lạnh nhạt: “Chúng nhận giấy đăng ký kết hôn, cho nên chia tay thì chỉ cần một câu . Hai đứa nhỏ, thể đưa chúng về. Chúng dễ chăm sóc, ban ngày thì ở nhà trẻ và ban đêm chỉ cần…”
“Em loại như .” Bùi Hi Bình dứt khoát ngắt lời cô, ánh mắt sâu sắc: “Tú Tú, chỉ tin những gì thấy.”
Thời gian bọn họ ở chung dài, nhưng cũng đủ thiết, ăn với cô trong cái đình nhỏ ở nhà mỗi buổi trưa là khoảnh khắc thư giãn nhất trong ngày của . Giữa bọn họ tiếng chung, chắc chắn sẽ vì cô kiến thức, văn hóa mà cảm thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân .