Bùi Hi Bình mất kiên nhẫn: “Cô còn gì nữa ?”
Vài ký ức ở cái thôn khuấy động khiến khó chịu, ở đây. Hơn nữa, đôi mắt của đồng chí nữ mặt đảo liên tục, bất thường, Bùi Hi Bình tiếp xúc quá nhiều với cô .
Trước sự thúc giục của , khuôn mặt Trần Thục Nhã lộ vẻ mất mát, như thể cô đang tổn thương lắm.
Ngày hè ở thôn nhiều muỗi, Chu Tú Tú đang mặc váy, lo lắng cô sẽ cắn khắp chân nên cầm tay Tiểu Niên và Tiểu Uyển chuẩn rời .
“ chỉ nhắc nhở đừng để vợ lừa.” Nhìn thấy Bùi Hi Bình sắp qua, Trần Thục Nhã vội vàng lên tiếng.
Thấy bước chân dừng , ánh mắt cô chút tàn nhẫn: “Nghe trong thôn mặc dù vẫn còn sống, nhưng mất trí nhớ.”
“Thật , đây quan hệ của với vợ . Cô văn hóa, chuyện với cô tốn sức. Anh bận việc trong quân đội, yêu cầu công việc bảo mật, cũng thường thích về nhà, nhưng chỉ cần về là vợ sẽ lục tung đồ đạc và hỏi cụ thể nhiều thứ về công việc của . Hai vì lý do cãi nhiều , dần dần về nhà nữa.
“Vợ của chịu cảnh cô đơn nên bắt đầu cặp kè với mấy tên đàn ông lưu manh ở trong thôn. Cũng vì cô xinh , ưa nên mấy ông đó tranh giành tình cảm. cô chẳng đồng bạc nào từ họ, bọn họ chỉ giúp cô công việc đồng áng và để cô giảm bớt chút sức lực.”
“Không cô nghĩ đến chuyện tái hôn, nhưng hai đứa nhỏ của chồng rõ ràng là một gánh nặng. Mấy thanh niên điều kiện thì nỡ nuôi con của khác, cũng đành lòng để cô mất thể diện nhà họ Bùi. Vì , cô tìm cách, chỉ cần g.i.ế.c hai đứa trẻ…” Trần Thục Nhã nghiến răng nghiến lợi , thấy Bùi Hi Bình đầu , vẻ mặt cô đột nhiên trở nên hổ, giọng điệu của cô trở nên nhỏ nhẹ.
“Cô đánh và mắng hai đứa nhỏ, cố tình phớt lờ chúng nó, còn lừa chúng đến đào rau dại ở ngọn núi cao. Bởi vì chỉ cần rơi xuống núi là hết chuyện...”
Khi cô lời , Bùi Hi Bình xổm xuống và bịt chặt lỗ tai của hai đứa nhỏ: “Cô đủ ?”
Khuôn mặt nén giận, khóe miệng mím chặt, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
DTV
Hơi lạnh tỏa quanh Bùi Hi Bình khiến Trần Thục Nhã chợt im bặt, cô hít một thật sâu, dám thêm một lời.
Sau đó dậy và từng bước tiến gần cô .
Đôi mắt cô âm u lạnh lẽo, cho dù lúc cô cố gắng giả vờ bình thản thì tính tình của cô cũng thể lừa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-197.html.]
Anh mặt là ai, nhưng ánh mắt cô như , lời đầy hằn học và ác ý mà cô vẫn tỏ vẻ vô tội.
Đạo đức giả quá đấy.
kỳ lạ , mặt khiến vô cùng căm ghét thể đánh thức kí ức mấy vui trong quá khứ của .
Bùi Hi Bình thẳng cô , chỉ để tìm những mảnh ký ức trong tâm trí.
Không cảm giác đầu đau như nứt, một hình ảnh cứ thế dâng lên trong lòng, cô đọng từ những mảnh vụn nhưng trở nên chỉnh.
“Cha, chúng con tìm .” Đột nhiên, bọn nhỏ đồng loạt cắt ngang dòng suy nghĩ của .
Tiểu Niên và Tiểu Uyển lạ những điều kỳ lạ nữa, gần như ngay khi xong, chúng nó lập tức chạy như bay về phía Chu Tú Tú.
Lối thôn đèn, nhưng ánh trăng sáng ngời vẫn nổi bật dáng của Chu Tú Tú.
Hai tay cô đan ở lưng, khi thì cúi đầu qua , khi thì , nhưng cô hề về phía họ.
Dáng vẻ mảnh mai của cô trông yếu ớt là , nhưng khi thấy hai đứa nhỏ bay vòng tay của cô, cả cô tràn đầy sức lực.
Cô cúi xuống, cũng cái gì, đôi mắt cong cong, ánh mắt sáng ngời đầy ấm áp.
Khi hai đứa trẻ ở với cô thì ríu rít ngừng, chúng đang chuyện gì thú vị, cả ba cùng vui vẻ. Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp , ánh mắt Bùi Hi Bình dần trở nên dịu dàng.
Trần Thục Nhã thể tin rằng cô thể thấy tình yêu mãnh liệt trong mắt , sốc đến ngây . Cho dù cô gì chăng nữa, Bùi Hi Bình cũng sẽ chẳng trách Chu Tú Tú một lời?
“…”
“Không cần nữa.” Bùi Hi Bình nhẹ ngắt lời cô : “Tú Tú mà như những gì cô .”