Ánh lấp lánh bầu trời, như đời tòa nhà cao tầng chắn hết đêm, náo nhiệt ồn ào khiến lòng khỏi thổn thức.
Thời đại nào cũng mặt của nó.
“Về nhà .” Giọng của Tiểu Niên vô cùng thánh thót.
Tiểu Uyên cũng chịu thua : “Mẹ ơi, là con tới .”
Chu Tú Tú chạy chậm tới, đột nhiên thấy âm thanh phát từ bụi cây.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển cũng thấy, ngay lập tức hết sức chăm chú.
“Mẹ, âm thanh gì thế ?”
Tầm mắt Chu Tú Tú rơi khe cửa khu tập thể cách đó xa, vẫn còn sáng đèn.
Công nhân phân xưởng đó chỉ đến quét dọn khu tập thể, nhưng theo cô thì khu tập thể bỏ trống cần thường xuyên tới quét dọn.
Ánh mắt cô dừng ở bụi cây chứa đầy ẩn ý, giọng điệu bình thản: “Đó là tiếng kêu của mèo hoang nhỏ.”
Hai mắt Tiểu Uyển sáng lên: “Mèo hoang nhỏ ư? Tiểu Uyển thể xem một chút ?”
“Không , Tiểu Niên và Tiểu Uyển về nhà ngủ .” Nói xong, cô đẩy nhẹ hai đứa nhỏ nhà, khi đóng cửa, cô thoáng thật sâu về phía chỗ đó.
Một lúc , Tiêu Kiến Tân lén lút chui khỏi bụi cây.
Rõ ràng Từ Lộ Lộ Chu Tú Tú cùng bọn trẻ mỗi bữa tối sẽ dạo và trở về sớm, thế nên lẽ giờ bọn trẻ ngủ chứ, đột nhiên từ bên ngoài trở về?
Nghĩ đến suýt chút nữa Chu Tú Tú đụng , trong lòng ông sợ hãi một phen.
mắt là thời điểm suy xét vấn đề , Tiêu Kiến Tân nghĩ vẫn là nên nhanh về nhà thôi.
Lần tới nhất định cẩn thận.
Khi bóng lưng của Tiêu Kiến Tân càng ngày càng xa, Chu Tú Tú thu hồi tầm mắt khỏi cửa sổ.
Tiểu Uyển tiến đến hỏi: “Mẹ gì thế?”
Chu Tú Tú mỉm: “Mẹ xem con mèo hoang nhỏ còn đó , nó chạy mất .”
DTV
Trời khuya, bọn trẻ cũng buồn ngủ, Chu Tú Tú dỗ chúng xuống và kể chuyện xưa cho chúng như thường lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-189.html.]
“Mẹ, công chúa tiểu hồ ly ạ?”
“Vậy tại siêu nhân nhỏ cha thế ?”
Những câu hỏi của lũ nhỏ lượt xuất hiện, Chu Tú Tú vỗ về từng cơ thể nhỏ bé của chúng mà lời giải thích.
Đột nhiên, Tiểu Niên hỏi: “Vậy cha của bọn con sẽ về chứ?”
Cái miệng nhỏ của Tiểu Uyên mếu máo, ánh mắt đầy tủi : “Tiểu Uyển mãi mãi ở cùng cha .”
Sau khi nhận câu trả lời khẳng định của cô, Tiểu Niên và Tiểu Uyển thở phào nhẹ nhõm, dần dần giấc mơ và chìm giấc ngủ yên bình.
Chu Tú Tú vầng trăng sáng bầu trời, trong lòng khỏi suy nghĩ, Bùi Hi Bình bây giờ đang gì nhỉ?
Đếm ngón tay thấy cũng nhiều ngày , cô bắt đầu nhớ đến nhiều hơn.
Mà lúc , trong khu của bộ đội nhập ngũ, Bùi Hi Bình đang giường trong ký túc xá, một tay gối đầu.
Anh cũng nhớ Chu Tú Tú và hai đứa nhỏ.
“Hi Bình, uống hớp ?” Một giọng sảng khoái vang lên.
Bùi Hi Bình dậy giường, tiếp lấy rượu bên ném tới, mở nắp uống một hớp, bụng nóng như lửa đốt.
Đối phương : “Hi Bình, từng uống nhiều. Chúng thậm chí còn là đối thủ của , thi hành nhiệm vụ lâu như mới khiến đuổi kịp."
Bùi Hi Bình nhớ rõ , nhưng tình cảm giữa chiến hữu thật kỳ diệu, dù trong lòng mảy may để kí ức, nhưng khi thấy họ, một cảm giác thiết cứ thể nảy sinh.
Bùi Hi Bình : “Trước đây uống khá lắm hả?”
“Cậu là một trong những nổi tiếng uống say của bọn đó, những lính bên sẽ ba run sợ khi thấy . Mọi đều khi rượu mới tình , nhiều thêm mấy câu, nhưng so với thì mấy lời lảm nhảm vẫn còn kém xa lắm.” Anh khoác vai Bùi Hi Bình, suy nghĩ một lúc xúc động .
“Hi Bình, vẫn còn sống, thật quá.”
Vành mắt của đàn ông to cao đỏ hoe, nhớ tới khi tin Bùi Hi Bình hy sinh, lúc đau buồn đến nhường nào.
Cảm động nỗi buồn trong đáy mắt , Bùi Hi Bình đ.ấ.m tay và : “Đừng mà.”
“Úi! là mụ già chứ! Mà , vợ của khi thấy ?” Anh rộ, ngừng trong giây lát vẻ thần bí tiến gần.
“Hai bây giờ cảm thấy ? nhớ rõ trong một khi uống quá chén và với cuộc hôn nhân của là sản phẩm của một cuộc hôn nhân sắp đặt, và hai sống với ...”