Tiêu Tiểu Phượng chằm chằm Chu Tú Tú, ghen tức đến nỗi mắt ứa máu.
Cô thừa nhận, Chu Tú Tú trông ưa , mặc dù sinh hai con nhưng từ khuôn mặt dáng dấp chỗ nào để chê. Trước đây cô luôn cảm thấy tài giỏi, tự cho bản xứng đôi với Bùi Hi Bình, nhưng mỗi thấy Chu Tú Tú cạnh , lòng đều kìm rầu rĩ.
Vương Húc Phương chỉ là hai đồ nhà quê, cần bận tâm đến cô, nhưng Tiêu Tiểu Phượng vẫn nén bực dọc ở đáy lòng.
Lúc thấy Chu Tú Tú mặc cái váy , cô bất chấp tất cả giật về tay.
“Đồng chí, chúng chỉ còn một cái váy thôi.” Người bán hàng giải thích: “Đây là mặt hàng hiếm nhập từ Thượng Hải, giá cả cao nên cũng lấy về nhiều.”
Lúc đầu Tiêu Tiểu Phượng còn tức giận, nhưng bán hàng xong thì lập tức vui vẻ : “Hàng hiếm mà còn để cô mặc thử? Xem cô giống mua nổi ?”
Người bán hàng lập tức lộ nét mặt khó xử.
Vương Húc Phương hài lòng liếc Tiêu Tiểu Phượng, dùng cùi chỏ đẩy cô , đó với bán hàng: “Chúng lấy cái váy , để cô .”
Giọng điệu Vương Húc Phượng cao vút, với vẻ mặt đó, giống như bà bao hết cả cửa hàng áo quần bằng.
DTV
Chu Tú Tú như như liếc bọn họ, đưa mấy đứa nhỏ phòng đồ, cái váy .
Nhìn cô cầm cái váy từ bên trong , Vương Húc Phương và Tiêu Tiểu Phượng , đáy máy hiện vẻ khinh thường.
Tiêu Tiểu Phượng bước tới, tính chìa tay lấy cái váy, nhưng ngờ Chu Tú Tú nghiêng , đặt váy lên tay bán hàng.
“Gói nó .” Cô khẽ .
Người bán hàng sửng sốt: “Đồng chí, còn cái váy bao nhiêu tiền.”
“ lấy nó.” Chu Tú Tú nữa, đưa phiếu mua hàng đặt mặt cô .
Với phong thái đó, cô cảm giác như đang cầm một thẻ đen.
Vô cùng sảng khoái.
như dự đoán, khi cô lời , cả Vương Húc Phương và Tiêu Tiêu Phượng đều sửng sờ.
Cô lấy tiền mua quần áo trong cửa hàng bách hóa? Khi cô lấy phiếu mua hàng , họ . Ai cũng , dễ để lấy phiếu mua hàng ở đây. Chu Tú Tú là nhà quê, khi đơn vị chừng còn thấy phiếu mua lương thực, hiện giờ từ mà thứ đồ xa xỉ như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-188.html.]
Tiêu Tiểu Phượng hoảng chết, bấy nhiêu kiêu ngạo đều biến mất thấy tăm . Nhìn thấy vẻ mặt của con gái, Vương Húc Phương nhíu mày, tính mở miệng , ánh mắt rơi túi hàng tay Chu Tú Tú.
Vậy mà cô còn đang cầm hai cái túi ở cửa hàng bách hóa nữa.
Nói cách khác, hôm nay cô tới mua nhiều thứ.
“Đồng chí, đóng gói xong đây.” Người bán hàng đưa túi hàng qua.
“Cảm ơn.” Chu Tú Tú nhận túi hàng, mỉm lễ phép, khi qua Vương Húc Phương và Tiêu Tiểu Phượng thì dừng chân.
“À đúng , nếu các thích thì thể để địa chỉ liên lạc cho đồng chí , tới Thượng Hải mua một cái thì gì khó.”
Tiêu Tiểu Phượng nhận thấy sự trêu chọc trong lời của Chu Tú Tú, mặt cô hết trắng đỏ.
Người bán hàng cảm nhận sự đối chọi giữa hai bên, thấy Tiêu Tiểu Phượng mỉa mai là ai chiếm thế thượng phong, giọng điệu thờ ơ : “Cái váy giá bốn mươi lăm tệ, nếu mua thì trả .”
Bốn mươi lăm tệ!
Tuy bình thường Vương Húc Phương và Tiêu Tiểu Phượng mua đồ ở cửa hàng bách hóa, cũng khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Số liền lớn như , đối với bất kỳ một hộ gia đình nào cũng là con nhỏ.
Vương Húc Phương vẫn còn lý trí, nhẹ giọng : “Cái váy cũng gì , lấy nữa.”
Người bán hàng : “ , con gái bà cũng nước da trắng như vị đồng chí , mặc cũng hợp cho lắm.”
Tiêu Tiểu Phượng vốn đang tức đến mặt hết trắng đỏ, càng sôi máu, ồn ào rõ với bán hàng.
Một trận cãi cọ gay gắt xảy .
Người sĩ diện chuyện thể diện, Chu Tú Tú kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, dẫn bọn nhỏ khỏi cửa hàng bách hóa.
Ba con vui vẻ mà về, gió thổi ngõ đường về nhà.
Khu công nhân viên ở ngay mặt, Tiểu Niên và Tiểu Uyển chạy như bay, tiếng như chuông bạc đánh bay sự yên tĩnh của màn đêm tăm tối.
Chu Tú Tú chăm chú quan sát mấy đứa nhỏ, cũng ngăn chúng nó chạy đùa như thế, xe lúc ít, khu công nhân viên sát bên đơn vị, một chiếc xe đạp cũng , an để bọn nhỏ đùa vui.