Bùi Hi Bình từ cửa phòng học , hai mắt chằm chằm lỗ đen cửa.
Một lúc , cửa mở , cô giáo dẫn đường đưa một đám trẻ con .
Tiểu Niên và Tiểu Uyển theo cùng, một bàn tay của Dương Tiểu Nha khoác lên bả vai Tiểu Uyển, tư thế giống như chị đại.
Chu Tú Tú ngày thường Dương Tiểu Nha chính là một tiểu bá vương, thấy con bé gần Tiểu Uyển như trong lòng cô còn chút lo lắng. ánh mắt chuyển qua dừng Tiểu Niên, tất cả những lo lắng tiêu tán còn một chút tăm .
Ánh mắt Tiểu Niên bất kì một chút phòng nào.
Thật sự nghĩ tới, hai đứa nhóc con thể kết bạn với bạn mới.
Khoé miệng Chu Tú Tú khẽ lộ ý .
Khoảnh khắc hai đứa nhỏ tất cả phiền muộn giống như đều tan biến mất.
Hoá hai đứa nhỏ quả thực còn thể ma lực chữa khỏi trái tim khác.
Tiểu Niên cùng Tiểu Uyển vốn đang bước chậm rãi, nhưng khi liếc mắt thấy Chu Tú Tú tới, hai mắt đột nhiên tỏa ánh sáng.
Hai đứa nhóc chân ngắn nhanh chóng chạy bay về phía cô.
"Mẹ ơi!" Tiểu Uyển ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, giọng mềm mại.
Tiểu Niên vẫn tại chỗ như cũ, khóe miệng lộ nụ nhè nhẹ: "Mẹ."
Chu Tú Tú đáp , xổm xuống ôm lấy hai đứa nhỏ.
Ánh chiều tà phía mặt trời lặn chiếu ánh sáng vàng nhẹ nhàng lên Chu Tú Tú khiến cô càng thêm dịu dàng hơn, cô về phía hai đứa nhỏ mỉm , mi mắt cong cong, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng khẽ vuốt vài sợi tóc trán của hai đứa nhỏ, thoạt điềm tĩnh kiên định.
Bùi Hi Bình yên lặng chăm chú ba con họ, đáy mắt dường như một cơn bão lớn.
Bọn nhỏ cô nuôi , thoạt sạch sẽ, đáy mắt đều lộ ánh sáng.
Nghe chăm sóc trẻ con thực sự hao tổn tâm trí, thời điểm ở đây, cô cắn răng kiên trì như thế nào?
Tiểu Uyển mềm mại tựa trong n.g.ự.c cô, đột nhiên đầu Bùi Hi Bình: "Chú cũng tới đón chúng kìa!"
Tiểu Niên đối với lớn bao giờ cũng phòng thận trọng nhưng khi đối mặt với Bùi Hi Bình khó lúc thả lỏng.
Cậu bé nhẹ giọng : "Chú ạ."
Giọng mềm mại của bọn nhỏ khiến Bùi Hi Bình đau lòng, tim khẽ run lên, duỗi tay xoa đầu tóc hai đứa nhỏ, ôm hai đứa nhỏ lên.
do dự một lát, lòng bàn tay mở nhưng nắm chặt , kiềm chế mà đặt ở phía .
Chu Tú Tú liếc mắt thẳng về phía , cô hiểu cũng nên mở miệng thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-180.html.]
"Chúng về nhà ăn cơm , ?" Cô mở miệng ôn hoà hỏi.
Tiểu Niên và Tiểu Uyển lập tức vui vẻ gật đầu.
"Mẹ ơi, con ăn cải thìa xào!"
"Con ăn gạo nếp viên!"
"Còn cả cây đậu cô-ve nữa..."
Hai đứa nhỏ thích nhất là ăn đồ ăn nấu.
Hai đứa nhỏ dồi dào sức sống giống như đầu tiên lúc cô thấy âm trầm sợ sệt.
Ở một mức độ nào đó, đáy lòng Chu Tú Tú cũng an ủi.
Cô nghĩ tới Bùi Hi Bình hẳn cũng nhận lấy sự dằn vặt, trong lòng lúc chắc sẽ dễ chịu. Cũng may hai đứa nhỏ dần dần vui tươi hơn, nếu sẽ càng thêm đau lòng, càng thêm tự trách.
Một vài lời lẽ sẽ khó mà , Chu Tú Tú và tụi nhỏ cùng đưa Bùi Hi Bình mang về nhà.
Hai ăn ý đều thêm cái gì khác cho hai đứa nhỏ, Tiểu Niên và Tiểu Uyển còn cho rằng Bùi Hi Bình tới nhà khách, mặt đều lộ ý tươi .
Đi tới trong nhà, Chu Tú Tú nấu ăn để Bùi Hi Bình ở ngoài chăm sóc tụi nhỏ.
Bùi Hi Bình nhà ở đây.
Hiệu trưởng Phương giúp đỡ Chu Tú Tú xin phòng đơn trong ký túc xá nhưng lớn lắm, chỉ một buồng trong, từ góc độ của , giường đệm đều gấp ngay ngắn chỉnh tề, sạch sẽ nhiễm một hạt bụi.
DTV
Tiểu Niên học tiếp khách, hai tay ôm chặt lấy ly tráng men bưng nước sôi để nguội mang tới cho Bùi Hi Bình.
Tiểu Uyển suy nghĩ một lúc lâu, nện bước chân chạy trong buồng, trong tay cầm theo hai món đồ chơi.
"Đây là đồ chơi của cháu với trai, cho chú chơi đó." Tiểu Uyển mang đồ chơi đặt lên.
Tiểu Niên cũng gật đầu, giọng trong trẻo: "Đây là món quà mà hai bọn cháu thích nhất."
Búp bê vải là của Tiểu Uyển, chiếc ô tô nhỏ là của Tiểu Niên, hai món đồ chơi là đồ thủ công tinh xảo, là đồ chơi mua ở hợp tác xã cung tiêu.
Bùi Hi Bình nhận lấy, mỉm hỏi: "Hai cháu thích món quà nhỏ như mà tiếc đưa cho chú chơi ?"
Tiểu Uyển lớn tiếng : "Mẹ chia sẻ!"
Đáy mắt Bùi Hi Bình tràn đầy ý dịu dàng.
Hai đứa nhỏ đơn thuần, thích thì chính là thích, thích cũng sẽ giả bộ.