Bọn nhỏ giống như tờ giấy trắng, trưởng thành như thế nào, lớn lên đều ở mặt.
Nhìn dáng vẻ nhát gan của Tiểu Niên với Tiểu Uyển cho thấy cuộc sống đây cũng , hiệu trưởng Phương đau lòng liếc mắt hai bé. Bà con kịp gì thì thấy tiếng bước chân vội vã.
Chu Tú Tú nhanh chóng chạy tới, gương mặt hồng hồng cô lo lắng.
Thấy hai đứa bé bình yên vô sự, cô thờ dài một , xin hiệu trưởng Phương: "Hiệu trưởng Phương, ban nãy xưởng trưởng gọi chuyện nên trễ thời gian của bà, thật ngại quá."
Lời cô còn dứt, mặt vọt tới hai đứa bé.
Vẻ mặt bọn nhỏ đang bối rối khẩn trương, lúc nhào lòng Chu Tú Tú cả đều buông lỏng, mặt còn nụ non nớt của đứa bé.
Hiệu trưởng Phương thở phào nhẹ nhõm, quá khứ bọn trẻ trôi qua nữa nhưng chỉ cần ở bên cạnh thì chúng sẽ khổ lắm.
"Không gì, điều xưởng trưởng Tiêu gọi cô qua thế?" Hiệu trưởng Phương kỳ quái hỏi.
Chu Tú Tú cũng buồn bực.
Vừa nãy cô khỏi căn tin lâu đó Tiêu Khiến Tân gọi phòng chuyện, Tiêu Kiến Tân là quan tâm công nhân viên chức nên cô lẳng lặng . Cho đến cuối cùng, cô cảm thấy sự kiêu ngạo và thù địch trong giọng điệu của Tiêu Kiến Tân, cô nghĩ rằng những thể ở vị trí nhiều kỹ năng hơn những công nhân .
Tiêu Kiến Tân bảo cô coi nhà máy như nhà của , đồng thời đừng để bụng những hành động của Tiêu Tiểu Phượng nữa, cuối cùng đề nghị cô cố gắng đóng góp cho việc xây dựng nhà máy.
Chu Tú Tú cũng ông lời là để trấn an là trấn an những lời nghị luận ầm ĩ của nhân viên tạp vụ trong nhà bếp. Có điều, nếu cô quyết định tạm thời ở nên cũng sẽ ý định vạch mặt với ông , cô nhẹ nhàng đồng ý mới rời khỏi.
Nghe xong lời giải thích của cô, hiệu trưởng Phương : "Cô mới tới, công tác trong phòng ăn cũng trật tự ngay ngắn, đều thấy."
Chỉ điều, xưởng trưởng Tiêu công tác tư tưởng cho Chu Tú Tú, ngoài dự liệu của hiệu trưởng Phương.
So sánh cùng với vợ ông hiển nhiên xưởng trưởng Tiêu càng chú ý đại cục.
Chu Tú Tú đưa Tiểu Niên với Tiểu Uyển về nhà, trong tay còn cầm cơm ở căn tin ban nãy.
Lúc ba con ăn cơm tối, trong lòng tràn đầy vui thích.
Quá khứ ở nông thôn, cho tới bây giờ bọn họ cũng bao giờ ăn no, nếm thêm một chút nước luộc thịt cũng là việc khó khăn. Hiện tại đến nhà máy thịt, phúc lợi ở đây , mặc dù bữa nào cũng thịt cá nhưng đối với Chu Tú Tú và hai đứa nhỏ cũng đủ .
DTV
Người mất đó mới quý trọng, nghĩ tới món ngon lãng phí Chu Tú Tú hối hận cũng kịp.
"Hai con, hôm nay ở nhà trẻ vui ?" Chu Tú Tú để đũa xuống, hỏi.
Tiểu Uyển nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Vui một chút ạ."
Hai đứa bé khi cận với cô thì nhút nhát giống như xưa nữa, thỉnh thoảng còn thể một chút lời ngây thơ chất phát khiến cô hiểu nhưng cảm thấy hứng thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-160.html.]
"Vui một chút là ?" Chu Tú Tú nhẹ nhàng nắm mũi nhỏ của cô bé.
Tiểu Uyển mấp máy đôi môi hồng nhuận, giọng non nớt: "Cô giáo dạy chúng con hát, để chúng con vẽ tranh, đây gọi là vui một chút."
"Vậy tại con vui?" Chu Tú Tú hỏi theo lời cô bé.
Nhớ đến lời của các bạn lúc xế chiều, Tiểu Uyển mất hứng cúi đầu lên nổi tinh thần.
Bím tóc đầu cô bé vểnh lên thoạt giống như ăng-ten trút giận. Chu Tú Tú thích yêu thương, xoa xoa đầu nhỏ của cô bé.
"Tiểu Niên, con ." Chu Tú Tú về phía Tiểu Niên.
"Bọn họ chúng con là đứa bé cha." Tiểu Niên chân thành , dừng một chút bé nghi ngờ Chu Tú Tú: "Mẹ, chúng con cha ?"
"Ai ?" Chu Tú Tú lập tức : "Mỗi bạn nhỏ đều cha. Chẳng qua cha Tiểu Niên khá bận, đến nơi xa cách nào ở cùng các con."
Tiểu Niên nghiêng đầu suy nghĩ, chú là cha ?
Tiểu Uyển cái hiểu cái nhưng vẫn nhịn đặt câu hỏi.
"Vậy cha vẫn sẽ trở về đúng ạ?"
"Lúc nào cha mới về?"
"Có lẽ đợi Tiểu Niên với Tiểu Uyển lớn lên thật cao, biến thành một bản lĩnh thì sẽ cha ." Chu Tú Tú , một tay nâng cằm, hờ hững hỏi: "Làm thế nào để thành lớn nào?"
"Phải ngoan ngoãn ăn cơm!" Tiểu Uyển giơ cánh tay ngắn ngủn đáp.
"Còn ngủ nhiều hơn!" Tiểu Niên cũng .
" !" Chu Tú Tú vỗ tay cổ vũ hai bé: "Hiện giờ ăn no , chúng tiêu hóa một chút. Có cùng đến căn tin kẹo ?"
Kẹo!
Đối với bất cứ đứa bé nào hai chữ đúng là hấp dẫn chí mạng!
Hai mắt Tiểu Niên với Tiểu Uyển lộ sự ngạc nhiên, hai bé cố sức gật đầu lên ghế con.
Nhìn hai bé đáng yêu, trong lòng Chu Tú Tú mềm hơn.
Cũng Vương Tiểu Mai chuẩn nguyên liệu kẹo .