Ngày đầu tiên Tiểu Niên với Tiểu Uyển đến nhà trẻ, cũng là đầu tiên sống tập thể. Hiệu trưởng Phương vẫn còn lo lắng bọn nhỏ thích ứng bởi bình thường bà thường xem một chút.
Thật nghĩ đến hai đứa bé ngoan thậm chí ngay cả cảm giác tồn tại cũng , khác cái gì bọn nhỏ cũng cái đó, một chút nào cần chăm sóc đặc biệt.
Hiệu trưởng Phương cũng yên tâm, về phương diện khác cũng yêu thương nên gọi cô giáo chủ nhiệm lớp hỏi tình huống cụ thể.
"Hai em vẫn chung một chỗ, cái gì cũng theo. Chỉ khi hát nhạc thiếu nhi thì để hai bé lên sân khấu, hình như hai đứa ngượng ngùng."
"Lúc ăn cơm cũng khiến lo lắng, nhưng những đứa trẻ khác chạy theo dụ dỗ bọn nhỏ mới chịu ăn hai phần. Tiểu Niên với Tiểu Uyển tự dùng thìa, ăn từng thìa từng thìa và ăn xong cũng xin nhiều hơn, chỉ là mắt sáng lên ở ."
"Những đứa bé khác ? Có bài xích hai bé ?" Hiệu trưởng Phương hỏi.
Cô giáo rộ lên: "HIệu trưởng Phương, bọn chúng mới là đứa bé cái gì là bài xích ! Chỉ là hai đưa bé mới tới còn hòa , chỉ đang việc riêng của mà thôi."
Hiệu trưởng Phương suy nghĩ một chút, bà nghiêm túc gật đầu: "Vẫn chú ý Dương Tiểu Nha. Tính tình Tiểu Nha tương đối kiêu căng, bình thường thỉnh thoảng cũng bắt nạt những đứa bé khác. Tiểu Niên với Tiểu Uyển còn nhỏ, bắt nạt cũng với cô giáo, cô để tâm nhiều hơn."
Cô giáo vỗ n.g.ự.c đồng ý.
Cô Tiểu Niên với Tiểu Uyển là con của Chu Tú Tú. Mặc dù Chu Tú Tú chỉ là một đầu bếp, chức vị kém hơn những lãnh đạo nhưng đối với cô giáo Quý mà , cô chính là ân nhân cứu thoát khỏi cảnh khốn cùng! Nếu vì Chu Tú Tú nấu nhiều món ngon cho buổi sáng, buổi trưa và điểm tâm thì thời gian cô lăn qua lăn với những đứa bé cũng dài hơn!
Đồng chí Chu Tú Tú nỗ lực đổ mồ hôi ở bếp, cô ở nhà trẻ thì nên chăm sóc hai đứa bé để đầu bếp Chu buồn phiền!
Chỉ là cô giáo Quý khiến hiệu trưởng Phương yên tâm thì khi cô về phòng học, thấy Dương Tiểu Nha chằm chằm Tiểu Niên với Tiểu Uyển.
Dương Tiểu Nha đến mặt hai bé, đôi mắt to lanh lợi đảo qua đảo , với Tiểu Uyển: "Cậu tên gì?"
Đứa bé tuổi hiểu cái gì là lên mặt bắt nạt khác, tại đây Dương Tiểu Nha ỷ là đứa bé cao lớn nhất, cha là là phó xưởng. Cha những đứa bé khác gặp cô bé cũng nâng lên khuôn mặt tươi khiến cô bé càng cảm thấy là một chị lớn nho nhỏ.
Tiểu Uyển ngửa đầu chị gái lớn hơn một cái đầu, cổ cô bé rụt rụt, nhỏ giọng : "Em là Tiểu Uyển."
Dương Tiểu Nha hé mắt, Tiểu Niên: "Còn ?"
Tiểu Niên lời nào, mắt đen nháy chằm chằm cô bé, mặc dù chính chỉ là một đứa bé nhưng hiểu phát khí thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-158.html.]
"Chị, là Tiểu Niên, trai em." Tiểu Uyển nghiêng đầu thoạt mơ màng, cô bé giúp trai giới thiệu.
Chị?
Dương Tiểu Nha nháy nháy mắt, nhất thời tư thế từ cao xuống của cô bé còn thấy bóng dáng .
Cô bé cũng chị, thỉnh thoảng sẽ đưa rể về ăn cơm. Mỗi cô bé bám bắp đùi của chị bảo chị chơi với cô bé thì luôn luôn từ chối.
DTV
Hiện tại cô bé cũng là chị!
Đôi mắt Dương Tiểu Nha sáng lên, khóe miệng , đang vui mừng sờ đầu hai đứa bé, cô giáo Quý đột nhiên .
"Các con về chỗ , mỗi một tờ giấy, bắt đầu vẽ tranh thôi." Cô giáo Quý .
Dương Tiểu Nha mới lên chị lâu cô giáo Quý tóm về chỗ của , bĩu môi.
Khi cô bé định xuống thì một đứa bé béo gần lớn tiếng : "Dương Tiểu Nha, nên chơi với các ! Mẹ của tớ , các cha, là con hoang nông thôn! Lẽ nào bạn với con hoang ?"
Lời của đứa bé béo mới dứt những đứa bé khác đều rộ lên, ngay lập tức cô giáo Quý vỗ tay duy trì trật tự lén lút liếc mắt Tiểu Niên với Tiểu Uyển.
Lời tổn thương như , đứa bé xong thể cảm giác ?
Quả nhiên, Tiểu Niên vui, vội vàng lên, lớn tiếng : "Chúng tớ cha!"
Tiểu Uyển thì chán nản rũ hai vai xuống, cúi đầu thật thấp.
"Cha là cái gì?" Cô bé béo cau mày.
"Chính là bố!" Một đứa bé khác nhấc tay .
(爹: cha. 爸爸: bố, ba, cha. Cả hai đều dịch là cha, bố, ba. Phát âm khác nên bọn nhỏ hiểu, trong bộ truyện tụi thống nhất gọi là “cha”)