Bọn nhỏ tính quên, ngủ một giấc dậy hoang mang bản từ lâu theo lên thành phố sống, môi trường xa lạ qua ánh đèn bên ngoài nhà, Tiêu Uyển trái một chút một chút, trong lòng khiếp sợ thôi, như dọa đến nơi.
Tiểu Niên chọc chọc vai cô bé, chỉ Chu Tú Tú đang say giấc nồng.
Tiêu Uyển chớp mắt Chu Tú Tú thật lâu, nước mắt trong hốc mắt rơi xuống cũng xong, cuối cùng đều Tiểu Niên lau hết .
Tiểu Uyển vui vẻ trở , mở miệng gọi , nghĩ Tiểu Niên chặn miệng cô bé , lắc đầu lia lịa.
Phải để nghỉ ngơi một lát.
Hai đứa nhỏ chằm chằm Chu Tú Tú thật lâu, thấy cô hề ý định thức dậy, chúng một trái một xuống, vểnh bàn chân chân nhỏ tự tìm thú vui.
Không khí buổi sáng tươi mát, bên ngoài yên bình, Chu Tú Tú ngủ một giấc thỏa mãn, vươn bờ vai mệt mỏi từ từ thức dậy.
Vừa mở mắt , cô thấy hai đứa nhỏ bên cạnh.
Ánh mắt chúng nó tròn xoe sáng lên, đôi mắt đen nhánh cô chằm chằm, thấy cô tỉnh thì lập tức lộn một vòng lên, đồng thanh kêu: “Mẹ ơi!”
Giọng ngọt ngào mềm mại , Chu Tú Tú chút do dự đáp .
Một lúc , hai bé con nhỏ bụ bẫm trườn đến chỗ cô và tiến trong n.g.ự.c cô, khuôn mặt bé nhỏ của chúng cọ chầm chậm vai cô.
Chúng nó giống với hai con mèo sữa nhỏ mà cô nuôi ở thời đại .
Chu Tú Tú tùy ý cùng chúng nó dính trong chốc lát, quanh co một hồi mới gọi chúng nó dậy rửa mặt, chuẩn nhà trẻ.
Lần đầu tiên đến với một môi trường mới, nhất định là một thử thách lớn đối với hai đứa nhỏ vốn rụt rè và nhút nhát, trong lòng Chu Tú Tú chắc lắm, nhưng công việc của cô thể chậm trễ nữa, chỉ đành kiên trì đến cùng mà thôi.
Khả năng gánh vác của bọn nhỏ , thể tự rửa mặt, cũng thể tự mặc quần áo. Chúng nó mặc bộ quần áo xinh mà Chu Tú Tú may lúc , mặt cô với vẻ khẩn trương hiện rõ khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hôm qua ở xe buýt, khi thành phố, thì chúng nó nhà trẻ, nơi đó nhiều bạn bè, còn thể cùng chúng nó chơi đùa.
Tiêu Niên và Tiểu Uyển cần bạn bè gì cả, nhưng chúng lời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-156.html.]
“Mẹ, xem con ?” Tiêu Uyển cúi đầu xuống quần áo của , đó giày của , giòn giã hỏi.
Quần áo tươm tất, thể so sánh với quần áo của đám trẻ con nhà khá giả ở thành phố, nhưng thoạt sạch sẽ và tươi mới.
Chỉ là đôi giày của chúng nó...
DTV
Nó rách rưới, là đồ của Đại Phi để .
Bây giờ chắc chắn là còn kịp để mua giày nữa , kể tiền bên cô thể tiêu tùy tiện. Chu Tú Tú nghĩ mãi, nóng lòng hy vọng thể nhanh chóng thành nhiệm vụ của hệ thống, để nhận phần thưởng.
“Tiểu Uyển xinh gái, Tiểu Niên trai, các con đều ưa . Khi đến nhà trẻ, hai con nhớ lễ phép, tươi với , như bạn bè và thầy cô mới thích các con.” Chu Tú Tú nở nụ .
Tiểu Uyển suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên lộ một hàng răng gạo: “Anh, như vầy nè.”
Tiểu Niên vẫn là nghiêm túc, bé nghiêm trang gật đầu, khóe miệng cứng đơ giật giật: “Học .”
Chu Tú Tú nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của chúng nó, : “Được , thôi!”
Nhà trẻ của của nhà máy chế biến thịt ở ngay bên cạnh khu nhà công nhân viên, là một tòa nhà nhỏ, khá giống một sân nhỏ.
Lúc , trong nhà máy nhiều công nhân nắm tay dắt bọn nhỏ đến nhà trẻ.
“Nghe gì ? Đầu bếp Chu cũng sẽ gửi con cô đến đây.” Một nữ đồng chí tóc ngắn .
“ .” Nữ đồng chí buộc tóc đuôi ngựa thở dài và cúi đầu con gái của .
“Những đứa nhỏ ở nông thôn đến đều giáo dục và nghịch ngợm, liệu lúc đó nhà trẻ rối tung lên nữa.”
“ cũng lo lắng về việc , việc chăm sóc đứa trẻ chỉ là phúc lợi của đơn vị chúng . Chúng cũng thể cho cô đưa con tới, ngay cả lãnh đạo cũng gì.”
“ quan tâm nhiều như ! Người đàn ông của dù gì cũng là công nhân kỹ thuật trong đơn vị, còn thể vài câu. Nếu như con của cô dạy hư con của chúng , nhất định khiến đàn ông của trình bày với lãnh đạo!”
Các bậc phụ , hầu hết đều nghĩ cho con cái của , ai mà nghĩ con là hiểu chuyện, ngoan ngoãn, đáng yêu, lúc hai nữ công nhân ngừng than thở, lông mày cũng tiu nghỉu rũ xuống.