Thế nhưng bình thường Tiểu Niên ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng hết sức kiên trì phủ nhận, thằng bé dùng giọng mềm mại:
“Đây cũng là chú .”
Nữ công an thấy nét mặt lo lắng của Chu Tú Tú ngay lập tức cất giọng nhỏ nhẹ: “Xin chào, là Trịnh Lệ, là công an cục Hình Phong. Hai cứ , sẽ trông chừng bọn trẻ.”
Đợi bóng dáng Chú Tú Tú khuất dần, Trịnh Lệ rời mắt, ngày đó, đầu tiên gặp Bùi Hi Bình cô ngại ngùng tự giới thiệu bản , ban đầu cô tưởng đây là một lạnh lùng, đối xử với như nhưng ngờ hết sức dịu dàng với những đứa trẻ. Cô mệt mỏi hàng ghế nhựa, nén nỗi sự thất vọng.
Ở một góc nhỏ cách Trịnh Lệ xa, hai đứa bé đang tỉ tê trò chuyện, trông vẻ bí mật lắm. Tiểu Uyển cất giọng ngây thơ.
“Anh ơi, tại chúng thể gọi chú đó là chú ạ?”
Tiểu Niên nhăn mày em gái:
“Em nhận đó ?”
Tiểu Uyển lắc đầu gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn khó hiểu: “Người đó là chú công an.”
Tiểu Niên thấy em gái nhà ngây ngô hiểu chuyện gì, bé mấp máy môi , nhưng gương mặt háo hức khám phá , kiềm , ghé sát bên tai nhỏ:
“Anh từng gặp đó, đó là cha. Là cha chúng .”
Tiểu Uyển lập tức nhăn mặt, cô bé dùng giọng điệu bà cụ non với : “Anh trai ngốc, sẽ đánh m.ô.n.g , bảo , chúng cha, nhắc đến chuyện nữa.”
Tiểu Niên chìm trong suy nghĩ, gương mặt bé nhỏ ngập tràn mê mang.
, nếu đó thật sự là cha, thì tại nhận chứ?
…
Lúc tại thôn nhỏ, một vị khách kì lạ ghé thăm, đó là một thanh niên đạp xe đạp. Trên gương mặt trẻ trung là một cặp kính dày, đến thôn ngay lập tức tìm các thanh niên trí thức đang ở đây, đang tìm một thanh niên trí thức họ Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-152.html.]
Người là Kim Hà, bạn nối khố của Vương Lập Khánh, tới đây là nhận điện báo của .
“Lập Khánh, em c.h.ế.t tiệt , việc cần điều tra chút ít manh mối.”
Vương Lập Khánh nhịn mỉm , lôi kéo Kim Hà ngoài: “Thật ? Bạn gái tớ nhờ điều tra chuyện , mau chúng tìm chỗ nào .”
Kim Hà đến hai chữ bạn gái nhịn bật , liên tục trêu ghẹo bạn khiến đỏ mặt tía tai, cuối cùng nhịn đẩy xe đạp đuổi khỏi thôn.
Chờ hai khuất bóng, Trần Thục Nhã cũng thể rời mắt khỏi ánh sáng lấp lánh của bánh xe đạp. Hóa đó là xe đạp, vốn là một món đồ xa lạ tại nơi nhưng Vương Lập Khánh thật quen thuộc. Trong kí ức của cô , xã hội mỗi lúc mỗi phát triển, sẽ nhiều hãng xe mới đời hơn, Vương Lập Khánh mua xe máy, đến ô tô…
“Cô đang cái gì đấy hả?”
Một giọng lạnh lùng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Thục Nhã, đó là Lâm Hiểu Nhược, cô vác thêm một xô nước, miệng ngừng chế giễu:
DTV
“Vừa thấy con trai thì đôi mắt dính chặt lên , cô nhớ đến thanh niên trí thức Trần ? Lần bà mối Lương hỏi cô kết hôn với ? Cô bảo suy xét, giờ định thế nào?”
Vừa những lời xong, Trần Thục Nhã đổi sắc mặt, cảm giác giận dữ trào lên nếu đó thể hóa thành hình thì lẽ cô nhai nát vụn . Cô , ánh mắt hung hăng Lâm Hiểu Nhược, trong ánh mắt tràn ngập khuất nhục xen lẫn phẫn uất. Có lẽ ánh mắt quá nỗi đáng sợ nên Lâm Hiểu Nhược hoảng hồn, cô nổi da gà, nuốt nước bọt, tìm cớ rời khỏi chỗ .
…
Kim Hà gặp Bùi Trung Hà liền báo tin: “Trên trấn và thành phố giống , đang tìm hiểu thông tin của đồng chí Bùi Hi Bình.”
Bùi Trung Hà nén nổi sự ngạc nhiên: “Thật ? Lẽ nào là chị dâu?”
“Chị dâu ?” Kim Hà hoài nghi hỏi ngược , suy nghĩ một lúc đó lập tức lắc đầu.
“Không , tìm hiểu thông tin của đồng chí Bùi Hi Bình là con trai.”
Vừa đến tìm là một con trai, Bùi Trung Hà ngạc nhiên.
Hiện tại nhà họ Bùi còn bất kì đàn ông nào cả, Bùi Nhị Xuân thù hận Đổng Hòa Bình đến thế, sẽ bao giờ tìm hiểu thông tin về . Nếu như thế, đồng chí nam đó rốt cuộc là ai? Anh mục đích gì?