Giọng của trầm thấp lực, giống như thể đè xuống những nỗi lo lắng trong lòng cô.
Chu Tú Tú ý kiến, vội vàng gật đầu: “Được, đến bệnh viện.”
Mấy đồng chí công an khống chế đầu bếp Ngô, một nữ công an tới che chở bọn họ, đưa bọn họ bệnh viện.
Công nhân ở chỗ đó cuối cùng cũng khôi phục sự yên lặng, Vương Húc Phương cũng một màn hù: “Sớm đầu bếp Ngô là một cực đoan như , đây nên thuê ông .”
“Bà bản đang cái gì ?” Sắc mặt Tiêu Kiến Tân trầm xuống, hung hăng trừng mắt bà , xoay trở về nhà.
Bệnh viện thị trấn ở nơi cách đó xa, trong đêm tối, Bùi Hi Bình mỗi tay ôm một đứa trẻ, thấy Chu Tú Tú theo nên dừng đợi.
Cảm nhận ánh mắt thiết của , Chu Tú Tú bước nhanh về phía : “Em .”
Cô đưa tay đón lấy đứa trẻ, nhưng ngờ tới hai đứa trẻ lắc đầu.
“Mẹ, nghỉ ngơi…" Tiểu Uyển nhẹ giọng .
Mà Tiểu Niên mặt qua, chăm chú Bùi Hi Bình.
Trong đêm tối, khuôn mặt của đàn ông ánh trăng chiếu tới, Tiểu Niên chuyển mắt, cũng trải qua bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ tựa bả vai rộng lớn của .
Bùi Hi Bình quỳ xuống, một cảm giác kỳ lạ len lỏi khắp cơ thể, phần đầu giống như búa gõ, nứt một , đau đớn. Thấy thế Chu Tú Tú khẩn trương hỏi thăm:
“Anh ?”
“Anh thương chỗ nào .”
Anh nhíu mày nhưng vẫn lắc đầu:
“Anh cả.”
Vừa đến bệnh viện, bác sĩ và y tá lao kiểm tra hai đứa bé. Vết thương ở mắt cá chân lẽ là do chạy nhảy cẩn thận cây xước , còn chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần băng bó là , quá nguy hiểm.
Nữ y tá cẩn thận sát trùng vết thương cho Tiểu Niên, thằng bé đau đến nỗi hai mắt nhắm nhưng một câu nào, cũng hề rơi nước mắt. Thấy cảnh , Chu Tú Tú tràn ngập xót xa, đau lòng cho con trai, cô nhẹ nhàng xoa đầu, vuốt ve những lọn tóc rối.
“Tiểu Niên hôm nay thật dũng cảm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-151.html.]
Tiểu Uyển thương, nhưng con bé sợ hãi, liên tục vùi đầu lòng , dám đặt chân xuống . Bùi Hi Bình nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, ánh mắt dịu dàng:
“Đừng sợ, thứ kết thúc , gì thể cháu tổn thương nữa .”
Tiểu Uyển ngẩng đầu, cô bé cất giọng trong trẻo: “Chú là công an ạ?”
Tiểu Uyển công an, ngày thường khi những đứa bé ngoan ngoãn, lớn sẽ hù dọa rằng nếu còn nghịch ngợm, ầm ĩ thì các chú công an sẽ đến và bắt họ tù, vì thế tất cả các trẻ em trong thôn đều sợ hãi công an. Tiểu Uyển thấy sợ nữa.
“Cháu và trai là những đứa bé ngoan ngoãn, tụi cháu sẽ bắt đúng ?”
“ , hai đứa đều là bé ngoan cả.”
Sau khi Tiểu Niên băng bó kĩ càng, Chu Tú Tú dẫn bé ngoài. Cô trông vẻ yếu ớt, ban nãy còn sợ hãi xen lẫn hoang mang nhưng mặt tụi trẻ, chút cảm xúc tiêu cực đó biến mất chỉ còn sự dịu dàng. Bùi Hi Bình cô chăm chú, dường như cảm nhận ánh mắt mãnh liệt từ nên cô đầu , mắt .
Cô tại đàn ông mắt lợi hại đến thế, ban nãy khi ở bên cạnh thì sự lo lắng bất an đều tan biến, những ánh mắt biểu hiện điều gì thì cô quá rõ ràng. Tại đối xử với hai đứa bé xa lạ , cô cũng hiểu lắm nhưng cô vẫn đưa tụi trẻ đến, vì cô điều cần chắc chắn là một câu cảm ơn.
Có lẽ đây là cảm giác bảo vệ chăng? Thật sự an .
Tiểu Uyển đong đưa hai chân, Bùi Hi Bình để cô bé xuống đất. Anh nhẹ nhàng vén làn tóc rối bời của Chu Tú Tú, nhỏ nhẹ hỏi:
“Ban nãy, em sợ hãi ?”
Bàn tay thô ráp lúc lúc chạm vầng trán khiến cô ngẩn , cảm giác hai má đang nóng lên, đỏ rực như than hồng, một lúc lâu cô mới bảo.
“Không , em vẫn .”
Nhìn thấy gương mặt cô đỏ ửng lên, hai mắt Bùi Hi Bình lấp lánh nhịn mỉm . Lúc Tiểu Uyển chạy đến bên cạnh trai vui vẻ .
“Anh ơi, , đây là chú công an.”
DTV
Tiểu Niên liếc mắt trả lời đầy nghiêm túc:
“Tiểu Uyển, đây là công an.”
“Ơ, là ai ạ ?”
Dường như cuộc hội thoại ngô nghê của hai đứa trẻ cứu vãn tình cảnh hổ của Chu Tú Tú, cô trả lời nghiêm túc: “Tiểu Niên đúng , đây là cảnh sát, hai đứa mau chào chú .”