Sau khi lớn hơn một chút, Bùi Trung Hà nhà bác hai mang về nhà nuôi nên Bùi Nhị Xuân cũng từ bỏ chẳng còn chòng chọc cô nữa. Hơn nữa bản kết hôn con, hai chị em càng thêm xa cách, cũng còn thấy mặt là đánh .
Trương Liên Hoa đối xử với Bùi Trung Hà thâm tâm lúc nào cũng thiên vị cô , thế nhưng rốt cuộc cũng hẹn tới đóng đế giày nên chỉ thể lưu luyến rời chào tạm biệt con gái của .
Chờ đến khi cuối cùng Trương Liên Hoa cũng rời , Bùi Trung Hà mới đến mặt Bùi Nhị Xuân: "Chị cả, chị tìm em ?"
Bùi Nhị Xuân nhờ gửi lời nhắn bảo Bùi Trung Hà về nhà một chuyến.
do dạo Bùi Trung Hà tìm thời gian trở về, hơn nữa trong lòng cũng đánh giá chuyện Bùi Nhị Xuân gọi chắc chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn về Đổng Hòa Bình nên cũng lười về.
Lúc khuôn mặt của Bùi Nhị Xuân gầy nhiều, Bùi Trung Hà băn khoăn mở miệng giải thích: "Gần đây đơn vị của em việc tăng ca đến tối."
"Còn tăng ca ! Cũng từng qua nhà ai buổi tối ở hợp tác xã cung tiêu vẫn còn mở cửa!" Bùi Nhị Xuân hừ lạnh một tiếng.
"Vẫn là em may mắn đến sống ở nhà bác hai, thể học còn thể sắp xếp công việc."
"Chị cả đừng chua ngoa như , đầu óc của chị cũng dùng để sách!" Bùi Trung Hà khách sáo một câu, hai tay ôm ngực.
"Hôm nay chị gọi em đến đây là vì đến chuyện của rể ? Chị với rể vốn là như , cả ngày cãi thì cũng đánh , nhưng cùng với thanh niên trí thức ăn ở một chỗ, nếu là..."
"Chị với ly hôn ." Bùi Nhị Xuân bình tĩnh cắt đứt lời cô .
Vẻ mặt Bùi Trung Hà kinh ngạc, cô thật sự nghĩ tới Bùi Nhị Xuân còn thể quyết đoán như .
việc cô càng nghĩ tới sẽ khiến cảm thấy kinh ngạc hơn nữa còn ở phía .
"Trung Hà, chị hôm nay gọi em tới đây là vì Hi Bình."
"Anh trai em?" Ánh mắt Bùi Trung Hà ảm đạm xuống, lời nào nữa.
Lúc một binh lính trẻ chạy tới nhà báo tin dữ, Bùi Trung Hà suýt chút nữa ngất xỉu.
Ở trong cái nhà cô quan tâm nhất vẫn là Bùi Hi Bình, so với vợ của thì càng để ý đến chuyện sống c.h.ế.t của hơn.
"Người còn nữa chị còn nhắc gì." Bùi Trung Hà cúi đầu.
Bùi Nhị Xuân bộ dạng khó chịu của cô , trong lòng căng thẳng khỏi buông cây đậu lên.
Đôi tay chị nắm lấy bả vai của Bùi Trung Hà nghiêm túc : "Trung Hà, chị , khả năng Hi Bình vẫn chết!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-146.html.]
"Chuyện khả năng! Bộ đội sẽ dối!" Bùi Trung Hà biện pháp nào tiếp thu, kinh ngạc .
"Chị thấy nó." Bùi Nhị Xuân tiếp tục mắt cô : "Ngày hôm đó ở trấn, chị thấy nó. Chúng ở nông thôn tin tức còn lạc hậu cũng quen gì, tin tức cũng hỏi thăm cái gì. Hay là em nhờ tra một chút xem tin tức gì của Hi Bình ."
Qua hồi lâu, Bùi Trung Hà vẫn tiếp thu tin tức như lúc .
Mãi cho đến khi khỏi nhà họ Bùi, tới cửa thôn lúc gặp Trương Liên Hoa đang về nhà.
"Ô , Trung Hà! Sao sắc mặt con khó coi ? Có đói bụng ?"
DTV
Bùi Trung Hà giật nảy đó lắc đầu: "Con cả, đơn vị còn chút việc gấp, con về ."
Nói xong cô sải bước nhanh chóng rời , vội vàng khỏi thôn Thứu Sơn.
...
Lúc Chu Tú Tú đến nhà họ Chu, Tiểu Niên và Tiểu Uyển đang cùng Miêu Lan Hương giường chơi.
Tiểu Niên đang ghé giường, một tay nắm lấy chiếc ô tô nhỏ nhẹ nhàng hoạt động lốp xe, trong mắt lập loè ánh sáng.
Còn Tiểu Uyển bên cạnh đang ổ trong góc, trong cánh tay mềm mại đang giữ một con búp bê vải, tay cầm cái thìa, vụng về kề lên môi mím chặt của búp bê: “Ăn cơm nè, chị cho ăn…”
Bọn nhỏ tự chơi tự vui, mặt đều mang theo nét , nhưng vì , chỉ khiến cho Chu Tú Tú cảm thấy đau lòng.
Bọn nhỏ quá yên lặng , bao giờ đòi hỏi lớn ở cùng, chứ đừng đến để xung quanh vây quanh bọn chúng.
“Tiểu Niên, Tiểu Uyển, về nè.”
Chu Tú Tú nhẹ nhàng một một câu, cắt ngang sự yên lặng .
Tiểu Niên và Tiểu Uyển ngẩng đầu lên “oa” một tiếng, trong mắt toát lên vẻ mừng rỡ.
Cũng thời gian chơi đồ chơi trong tay nữa, hai đứa nhỏ hẹn mà cùng bò từ giường đất xuống, lảo đảo chạy về phía Chu Tú Tú.
Thực bọn nhỏ vững , nhưng lúc chạy nhanh giống như hai cục thịt viên nhỏ run rẩy, dường như cẩn thận thì sẽ té ngã.
Chu Tú Tú vội qua đón, mà ở cửa phòng, mỉm đợi bọn nhỏ chạy qua.
Hai đứa nhỏ xinh , chỉ là dáng vẻ trong quá khứ vàng gầy, suy dinh dưỡng.