Lúc nãy chỉ đến xem cô như thế nào, nếu thật sự bắt nạt, sẽ để yên. ngờ, dù cô bắt nạt nhưng cả cô vẫn như cũ, hơn nữa vẻ mặt cũng là nhẫn nhục chịu đựng cùng gượng ép khi khác dẫm nát chân, mà là cô thật sự quan tâm.
kỹ một chút, phát hiện chuyện gì cô cũng để ý.
Ít nhất lúc cha Tiêu Tiểu Phượng yêu thương cô , mặt cô lộ một chút cô đơn.
Một chút mất mát , xen lẫn một chút ngưỡng mộ khao khát, thấy trong lòng khó chịu.
Bùi Hi Bình hướng bên trong cô.
Lúc , cũng cái gì, chọc cô cong mắt.
Đôi mắt trong veo đó thuần khiết, khiến bất giác nương theo ý trong mắt cô mà buông bỏ gánh nặng trong lòng.
Lòng Bùi Hi Bình mềm nhũn.
…
Trời dần tối , Chu Tú Tú bảo rời , thì ở gói bánh ú.
Thực gói bánh ú chuyện vất vả gì, chủ yếu là tốn một chút thời gian, cần để giúp đỡ. Cô kêu Nhiếp Quốc Phong giải quyết chuyện cúp điện sáu giờ tối , lúc trong khu sơ chế sáng trưng, cô ở một cũng an nhàn.
Ngâm gạo nếp ngâm một đêm, Chu Tú Tú rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, khi chuẩn nhân thịt gói bánh ú theo yêu cầu của Tiêu Tiểu Phượng xong, thì ngoài dạo.
DTV
Nhà máy chế biến thịt lớn, buổi tối đều tản , khí trong lành. Bây giờ vẫn còn sớm, Chu Tú Tú dạo qua dạo , bất giác nhớ đến Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Cũng hai đứa nhỏ đó như thế nào .
Bình thường buổi tối ngủ, cô ngủ cùng bọn nhỏ, hai đứa con còn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, chui lòng cô, sợ cô chạy mất.
Bây giờ trong một thời gian ngắn cô thể về, cũng bọn nhỏ sợ .
Chu Tú Tú thong thả chậm rãi, trong đầu quanh quẩn chi tiết ở chung với bọn nhỏ mấy ngày , mặt bất giác hiện lên ý .
Ý còn thu , cô đầu, thấy Bùi Hi Bình về phía .
“Sao đến đây?” Chu Tú Tú hỏi.
“Nghe cô bánh ú, định đến xin một cái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-115.html.]
Trải qua chuyện , Bùi Hi Bình cô sợ tối, lo lắng cô ở khu sơ chế một sẽ gặp chuyện gì đó, nên nghĩ mãi, vẫn đến giúp đỡ cô.
ngờ đến khu sơ chế , cô ở đó. Lúc cô đang tản bộ trong nhà máy chế biến thịt, thường dừng , đùa nghịch hoa cỏ, chọc con ch.ó bác gác cổng nuôi, trông tự tại.
Theo tính cách của cô, tuyệt đối sẽ để rơi nỗi lo lắng một nữa, nghĩ nhiều .
“Xin bánh ú?” Chu Tú Tú nghiêng đầu, chỉ chốc lát bật .
Người đàn ông trông lạnh lùng, ngờ còn ham ăn?
Cô thoải mái, mắt cong lên, ánh trăng sáng, khiến cảm thấy giống như tất cả những phòng cùng mệt mỏi đều quét sạch, chiếm lấy lấy sự thoải mái giống như trút gánh nặng.
Sau đó, Chu Tú Tú vẫn dẫn cùng về khu sơ chế.
Một đêm , bọn họ nhiều, đợi đến khi trời tờ mờ sáng, cô mới bắt đầu động tay gói bánh ú.
Tay nghề cô , gạo nếp và nhân thịt hợp một chỗ, gói gọn trong gạo nếp. Bùi Hi Bình giúp cô đốt than, đặt mười hai cái bánh nồi, hấp một lúc, tỏa mùi thơm.
Chu Tú Tú xuyên đến đây tình cảm cũng thiết với nhà bác cả, những ngày lễ truyền thống đều là một nhà xem kịch, nên mặc kệ là chè trôi nước bánh trung thu bánh ú, cô ăn bao nhiêu. hôm nay, vì cùng cô chia sẻ, cô cũng bắt đầu mong chờ mùi vị của bánh ú .
Dự đoán thời gian gần , Chu Tú Tú mở nắp nồi.
Đợi khi nguội hẳn, hai mỗi một cái bánh ú, xếp bằng mặt đất khu sơ chế.
Gạo nếp chín tới, lúc miệng dính, độ mềm . Hạt gạo trong suốt khiến thèm ăn, cắn một miếng, mang theo mùi vị của thịt sớm ngấm mùi vị của lá dong, Chu Tú Tú và Bùi Hi Bình ăn thỏa mãn.
“Chúng thế là đang ăn khuya ư?” Chu Tú Tú .
“Chắc là cơm sáng.” Bùi Hi Bình ngẩng đầu, chỉ lên cửa sổ mái nhà.
Ánh trăng dần tản , ánh mặt trời xua tan mây, thời tiết .
Chu Tú Tú mặt, đối diện với tầm mắt , khóe miệng hai đều cong lên.
Cũng trôi qua bao lâu, cô cảm thấy nhịp tim định, hốt hoảng né tránh ánh mắt , xoa xoa mũi: “Thời gian còn sớm, thừa dịp còn , về nhà ngủ hai tiếng ?”
Nhìn gò má cô thoáng ửng đỏ, ánh mắt của Bùi Hi Bình trở nên dịu dàng.
Anh mỉm gật đầu: “Được.”