Bùi Hi Bình giật , đáy mắt bình thản chợt lóe lên vài gợn sóng rõ cảm xúc, im lặng một lát, nhận lấy chìa khóa xe đạp Tiêu Kiến Tân đưa cho: "Bây giờ cháu ngay."
"Không ! Không để cho Hi Bình !"
Tiêu Tiểu Phượng việc mắt dọa sợ ngây , sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, vành mắt hồng hồng, ngờ Tiêu Kiến Tân thấp giọng khiển trách: "Ngồi xuống!"
Mắt thấy nước mắt của Tiêu Tiểu Phượng nhanh chóng rơi xuống, Vương Húc Phương ôm lấy cánh tay cô , nén giận : "Có gì bình tĩnh mà , ông thấy con gái đang sợ hãi ?"
"Nếu con gái dạy hư, nhất định cũng là do bà dạy hư nó!" Tiêu Kiến Tân cau mày, đợi cho Bùi Hi Bình , mới nghiêm túc .
"Công việc của đơn vị quan trọng nhất, buổi chiều Tiểu Viên còn chuẩn tư liệu cho hội nghị, Hi Bình ở đây, chẳng lẽ thể sai ư? Không nỡ ? Chỉ vì là trong lòng của con gái chúng nên thiên vị ư?"
"..."
"Đừng nữa." Tiêu Kiến Tân cắt ngang lời bà: "Việc theo bà !"
Đuôi mắt Tiêu Tiểu Phượng đỏ hoe, nước mắt chực trào rơi xuống. Không cô cho Bùi Hi Bình việc, chẳng qua đạp xe đạp đến thôn Thứu Sơn, nhất định để Chu Tú Tú xe của , đến lúc đó hai đấy chẳng nhất định sẽ đụng chạm mật ?
Mới chỉ nghĩ đến thôi, Tiêu Tiểu Phượng cũng hận đỏ mắt.
cũng còn biện pháp nào khác nữa ? Mặc dù bình thường Tiêu Kiến Tân bây cưng chiều cô , nhưng thời điểm thực sự tức giận, cũng sẽ nhượng bộ.
Chuyện còn đường cứu vãn nữa .
Bùi Hi Bình cầm cái chìa khóa xe đạp, chuẩn xuất phát đến thôn Thứu Sơn.
Anh lấy bản đồ , đích đến, dọc đường , hồi tưởng ùn ùn kéo tới.
Con đường quen thuộc, tuyệt đối đầu tiên đến đây.
Vẻ mặt Bùi Hi Bình trở nên lạnh lùng, trái đường , dựa những kí ức bật trong đầu hiện tại để gợi nhớ trí nhớ về quá khứ.
Tiêu Kiến Tân là ở thành phố Kim, điều đó thể nào là sự thật , bởi vì hiểu phương ngữ nơi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-107.html.]
Quê của rốt cuộc ở nơi nào? Điều giống như là bí ẩn, cho thể nào ngừng tìm tòi nghiên cứu.
Khoảng cách bản đồ với điểm cần đến càng ngày càng gần, Bùi Hi Bình đạp xe đạp chậm , thong dong tới cửa thôn Thứu Sơn.
Tuy lúc ở đây nổi một thôn dân, hỏi đường cũng thể.
Anh xuống xe, chuẩn hướng trong thôn mà .
...
Thật , theo ngày thường, đáng lẽ thôn Thứu Sơn náo nhiệt, nếu là những nông dân đang việc thì cũng là một cụ ông, cụ bà tán gẫu ở cửa thôn.
DTV
Hôm nay quạnh quẽ như thế, là bởi vì tất cả đang tập trung ở nhà họ Bùi
Nghe Đổng Hòa Bình liên tiếp hai ngày về nhà. Bùi Nhị Xuân loạn từ công xã đến tận ủy ban thôn, khắp nơi cũng thấy bóng , cuối cùng chị suốt đường về nhà, khiến cho ít thôn dân theo giúp, chị bày mưu tính kế.
"Con rể của nhà bọn họ cũng thành thật, Nhị Xuân với chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ là ngửi thấy mùi của phụ nữ."
"Ban ngày suốt thấy, chỉ buổi tối mới vác xác về để ăn cơm. Người hỏi , cũng , suốt ngày trong bộ dạng sống mà c.h.ế.t cũng chẳng xong."
" cái tiền đồ của tên họ Đổng là thấy mù mịt , vợ con sống c.h.ế.t như thế nào cũng thèm để ý! Vậy mà cũng ngẫm xem lúc bọn họ chạy nạn đến đây, là ai cho bọn họ miếng cơm để ăn, khối ngói để che đầu!"
Nghe lời của , sắc mặt của Trương Liên Hoa ngày càng âm u.
Bà từng tuổi , cũng yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng thể giữ gìn thể diện của bản một chút. mấy ngày nay trúng thứ tà ma gì, đầu tiên là Chu Tú Tú đòi ở riêng, đến Bùi Trung Hà nhảy sông, giờ đến con gái và con rể.
"Nếu thì tìm của ! thấy hai ngày nay vẫn việc, ngày nào cũng thong dong nhàn rỗi như việc ." Đột nhiên một thím đưa đề xuất.
Ý tưởng của thím nêu , đều gật đầu, đều lấy công bằng cho Bùi Nhị Xuân. Không ngờ rằng, Bùi Nhị Xuân đột nhiên lên, vội vàng ngăn : "Đừng! Sức khoẻ chồng của , đừng quấy rầy bà ."
Đừng Bùi Nhị Xuân bình thường quát mắng Đổng Hòa Bình, hung ác vô cùng, nhưng thực tế, chị thực sự yêu . Trước đây khi chị vẫn là một cô gái trẻ, sự nhã nhặn của Đổng Hòa Bình mê hoặc, từ ngày hôm đó đến bây giờ, tuy rằng đôi lúc cuộc sống xảy chút mâu thuẫn, Bùi Nhị Xuân vẫn đối xử thật lòng với chồng .