Trời còn sáng đồng chí Viên của nhà máy thịt xuất phát.
Anh xe đạp, đến Thôn Thứu Sơn theo chỉ thị của lãnh đạo, mong thành nhiệm vụ nhanh nhất thể. Không ngờ mới nửa đường thì trời đổ mưa to.
Không mang theo ô che cũng áo mưa, vất vả tiếp, nãy còn suýt nữa ngã sấp mặt ở vũng lầy chỗ cửa thôn.
may là cuối cùng cũng thể thành nhiệm vụ!
Khóe miệng của đồng chí Viên nhếch lên, tươi chất phác, như mang theo gió xuân ấm áp.
"Làm việc trong nhà ăn ở xưởng các ?" Chu Tú Tú vẫn hiểu hết những gì đối phương , nhưng cuối cùng vẫn phục hồi tinh thần , tiếp tục lau khô nước mưa Tiểu Niên.
hiển nhiên, xuất hiện khiến cho cơ thể Tiểu Niên bắt đầu trở nên cứng đờ, bé cau mày, dáng vẻ im lặng nhưng đáy mắt phản chiếu sự cô đơn.
Đứa bé còn nhỏ như , nhưng hiểu chuyện.
Chu Tú Tú bé chăm chú, nhẹ giọng : "Nâng tay lên."
"Đồng chí Chu, đối với cô mà chuyện quả thực là một chuyện đó! Có thể việc ở trấn, đây là chuyện mà bao nhiêu mong còn !"
Khi đồng chí Viên chuyện vẫn còn kìm nén một chút, nhưng thực tế cảm thấy Chu Tú Tú gặp vận may cực lớn , nông dân ở trong thôn bắt đầu việc kiếm công, cũng sống một cuộc đời ấm no, nếu như thể thành phố , cũng cần ruộng nữa.
Chỉ là ngờ, Chu Tú Tú cũng vẻ gì là vui lắm.
Cô chỉ thản nhiên hỏi một câu: "Có biên chế ?"
Thấy đối phương tạm thời hiểu, cô đổi cách : " tới nhà ăn của các công tác, biên chế cho công nhân ? Nếu chỉ tạm thời thì thôi."
Thật mấy năm nay công nhân thời vụ trong xưởng kinh doanh của nhà nước cũng là dễ, dù chỉ cần bước một chân cửa xưởng là hy vọng thể lên công nhân chính thức , đại đa sẽ nghĩ xa như thế, chỉ tính bước nào bước .
Chu Tú Tú đây là cơ hội ngàn năm một, nhưng cô giống với khác.
DTV
Chuyện ngày đó nhốt ở bếp , cô về túc xá nghĩ, thể xác định đó là Tiêu Tiểu Phượng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-104.html.]
Bây giờ xưởng thịt đủ công nhân, xưởng trưởng Tiêu lập tức tìm một đầu bếp lên đầu sóng ngọn gió, nhưng về thì ?
Tiêu Tiểu Phượng là con gái ruột của xưởng trưởng, nếu như mâu thuẫn với cô , mà xưởng trưởng Tiêu cũng tìm càng thích hợp hơn, đá cô chỉ cần một cái chớp mắt ư?
Hơn nữa, còn hai đứa con .
Chu Tú Tú Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Nếu cô , mười ngày nửa tháng mới thể trở về nhà một chuyến, đến lúc đó hai đứa con đây?
"Đồng chí Chu, cô đúng là đùa." Ánh mắt đồng chí Viên Chu Tú Tú lóe lên vài tia khinh thường, giọng điệu cũng lạnh .
"Bếp phụ đều là công nhân thời vụ hết, nhưng mặc dù là thời vụ, tiền lương và phiếu phát cũng hơn hẳn chỗ nhiều."
Làm việc ở nông thôn, cuối mỗi tháng sẽ chia lương thực, nếu lên trấn trong nhà máy, dù chỉ là thời vụ, một tháng cũng hơn mười đến hai mươi tệ!
Chuyện dù tính toán thế nào cũng đều lời cả, đồng chí Viên cảm thấy tầm của Chu Tú Tú quá hạn hẹp, sắc mặt đều trở nên lạnh lùng.
"Anh về ." Chu Tú Tú khoát tay.
"Thời vụ thì , trừ phi ông chủ của cho thủ tục chính thức nhận chức, nếu tình nguyện ở đây."
Làm việc ở nhà ăn chỉ là kế mưu sinh tạm thời, đợi khi chính sách rộng rãi hơn, cô trấn buôn bán. Bởi chuyện mặc kệ , Chu Tú Tú cũng quan tâm lắm.
Đồng chí Viên huých tay chiều khó chịu, thấy Chu Tú Tú tiếp tục chuyện nữa, tức giận bỏ .
Cho đến khi bóng dáng dần biến mất, chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ Nhạc Hoa Bình mới sốt ruột : "Đồng chí Tú Tú, cô thật sự quá hồ đồ! Một nữ dồng chí như cô mà giải quyết bao nhiêu vấn đề trong cuộc sống ? Một cơ hội như , nắm bắt sẽ phí, đến việc tiền lương và tem phiếu phát nhiều hơn, hai tháng là trở về!"
Vài ngày ở chung, cho Nhạc Hoa Bình Chu Tú Tú với cặp mắt khác xưa. cho dù cô mạnh mẽ như thế nào nữa thì việc một lăn xả để nuôi hai đứa con lớn lên cũng khó khăn, Nhạc Hoa Bình nhiều như , suy cho cùng cũng chỉ vì cho cô.
Chu Tú Tú thấy chị tận tình khuyên bảo, nụ mặt cũng trở nên ấm áp hơn, lên: "Chủ nhiệm Nhạc, suy nghĩ cho hai đứa con." Cô kéo sát hai đứa nhỏ đến bên cạnh , nhẹ nhàng .