Mỗi tay Chu Tú Tú nắm một đứa đến bàn, thấy Miêu Lan Hương lên tiếng: "Tú về đấy , nhanh xuống đây ăn một ít."
Chu Tú Tú lắc đầu: "Hai ngày nay phiền , bọn con về nhà ."
Nói xong, cô lấy từ trong túi ít kẹo.
Là kẹo sữa thỏ trắng mua ở hợp tác xã cung tiêu, trẻ con nhà họ Chu nhiều, Chu Tú Tú một lúc mua hẳn nửa cân, lúc để cho Tiểu Niên với Tiểu Uyển một nửa còn đều để hết lên bàn.
Mấy đứa nhỏ thấy kẹo trải đầy bàn thiếu chút nữa thét chói tai, đôi mắt lấp lánh phát ánh sáng, lột vỏ giấy kẹo đưa lên miệng.
Tất nhiên Miêu Lan Hương lải nhải vài câu Chu Tú Tú tiêu tiền như nước, lập tức mở miệng đánh giá, một tay Chu Tú Tú bế Tiểu Uyển một tay nắm tay Tiểu Niên : "Bọn con về nhà , cùng tạm biệt nào."
Tiểu Niên với Tiểu Uyển lễ phép chào hỏi , lúc Tiểu Niên chân đá chân , từ phía thể thấy bé đang vui vẻ.
Nhiều kẹo thỏ trắng như tiêu hết bao nhiêu tiền.
Nhìn bóng dáng ba con họ rời xuống một bàn kẹo, nhà họ Chu nên lời nào.
Sắc trời dần dần tối, Tiểu Uyển để Chu Tú Tú ôm nữa, cô bé vùng vẫy cẳng chân cho xuống. Biết hai đứa nhỏ nghĩ vất vả, trong lòng Chu Tú Tú thấy ấm áp.
Thật cho tới bây giờ, cô vẫn còn thích ứng với nhân vật , nhưng khi đối mặt với hai đứa nhỏ nội tâm cô cảm thấy cực kỳ yêu thích.
Trước khi xuyên qua đây, cô nhà nhưng nhà, cảm thấy cực kỳ cô đơn. hôm nay, cô hai đứa nhỏ , bọn chúng bạn của cô, giọng mềm mại ngọt ngào cả cô đều cảm thấy trở nên dạt dào.
Nếu là cô chăm sóc hai đứa nhỏ thì chi bằng nên là hai đứa nhỏ chăm sóc cô mới đúng.
Người đều ổ vàng ổ bạc đều bằng ổ chó của chính , trở căn nhà tranh ở cuối thôn, Chu Tú Tú rõ ràng thể nhận thấy cảm giác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-102.html.]
Trước khi cửa, cô nhờ cụ ông ở cách vách giúp đỡ để ý con gà , hiện tại thấy hai con gà mái vẫn còn vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang như tinh thần cô cũng thở dài nhẹ nhõm một .
Rảo bước sờ đến hàng rào mặt, cô thấy bốn quả trứng gà lớn trong lòng cô nở hoa.
"Đã ăn no ? Mẹ cơm ăn cho hai đứa nhé."
DTV
Tiểu Niên và Tiểu Uyển bật vui vẻ gật đầu, chạy bước nhỏ tới theo bên Chu Tú Tú, cô xuống bếp.
Thân của hai đứa nhỏ còn cao đến bệ bếp, thấy chúng nhón chân duỗi dài cổ Chu Tú Tú bật , hào phóng đánh hai quả trứng, chuẩn trứng chưng nước.
Trứng chưng nước lúc đậy vung nồi , đợi hai ba phút vớt thì trứng sẽ mềm mịn. Lần Chu Tú Tú thành phố mua chút nước tương, lúc xối lên đó rải một ít hành lá, thấy trông hấp dẫn.
Làm xong trứng gà đến việc nấu cơm, chờ đến khi mùi thơm của cơm bay lên ngào ngạt, hai đứa nhỏ thèm chảy nước miếng.
Mà đồng thời ngửi thấy mùi thơm còn nhà họ Triệu hàng xóm.
Ông Triệu khom , chạy chậm tới đây, hít hà cái mũi, ngửi mùi thơm bay từ nhà Chu Tú Tú, vẻ mặt khiếp sợ: "Tú, cháu lấy nhiều thứ ngon như ?"
Tiền thể để lộ, Chu Tú Tú cũng tiền lấy từ tiền trợ cấp an ủi của cha hai đứa nhỏ để , chỉ : "Bác đấy , hai ngày nay cháu tới xưởng chế biến thịt hỗ trợ việc, lúc trở về trợ cấp cho một ít gạo tẻ cùng một ít dầu muối. Bác ăn ? Mời bác đây ăn."
Tuy thôn Thứu Sơn ít thôn dân lắm mồm nhưng ông Triệu vẫn chất phác, quả phụ nhà một nuôi hai đứa con cũng dễ dàng, ông dám tới ăn nhờ cơm ? Như thế thật hổ!
Ông Triệu lập tức xua tay , Chu Tú Tú cũng miễn cưỡng, đưa hai đứa nhỏ về phòng ăn cơm.
Tiểu Niên với Tiểu Uyên cũng hơn ba tuổi, còn bao giờ ăn qua cơm.
Gạo tẻ tuy rằng tinh tế bằng gạo canh nhưng rốt cuộc vẫn thơm mềm, so với những lương thực phụ bánh bao như lúc thì vẫn ngon hơn nhiều. Tiểu Niên với Tiểu Uyển mỗi đứa cầm một cái muỗng xúc từng thìa ăn cơm, xúc một thìa trứng chưng nước, động tác nhẹ nhàng chậm chạp thể bộ dáng quý trọng.