trở về đột nhiên thấy một chạy chậm tới đây: "Hi Bình, đồng chí ? Xưởng trưởng chuẩn thuê cô trở thành đầu bếp trong nhà ăn của chúng , nhanh chóng hỏi xem cô đồng ý ."
Thấy Bùi Hi Bình ngẩn , đối phương thở dài: " mà lên trấn công nhân so với việc kiếm công ở trong thôn vẫn hơn đúng ? Nghe xưởng trưởng chồng cô c.h.ế.t , một mang theo hai đứa con chắc hẳn cũng tìm một con đường mưu sinh..."
" tìm xem nếu ngày mai tới thôn tìm cô phiền toái lắm." Người nọ xong vội vàng chạy ngăn cản Chu Tú Tú .
Hoá một cô nuôi hai đứa nhỏ, cuộc sống so với tưởng tượng của hình như càng dễ dàng.
Bùi Hi Bình tại chỗ còn kịp mở miệng, về phía Chu Tú Tú rời , ánh mắt ý vị rõ.
Công nhân xưởng chế biến thịt tìm hồi lâu cuối cùng vẫn tìm Chu Tú Tú.
Bởi vì Chu Tú Tú vội vàng lên xe, cô cầm theo phiếu gạo nhận đến hợp tác xã cung tiêu.
Mấy ngày nay, Chu Tú Tú thường xuyên nhớ đến Tiểu Niên và Tiểu Uyển.
Cũng hai đứa nhỏ giờ thế nào.
Đứa nhỏ nhà bọn họ ngoan ngoãn như , ở nhà bà ngoại chắc hẳn sẽ gây thêm phiền toái cho khác, thật Chu Tú Tú lo lắng mấy đứa nhỏ gặp tủi gì cũng khỏi miệng.
Nhà đối với bọn họ ý nghĩa khác , tuy rằng bọn nhỏ hình dung nào cụ thể nhưng Chu Tú Tú tin tưởng rằng mấy ngày nay cô ở nhà, hai đứa nhỏ nhất định sẽ cảm thấy quen.
Mang theo tâm tình nên khi Chu Tú Tú mua đồ xong nhanh chóng chạy nhanh tới xe buýt trở về thôn.
...
Lúc trời chạng vạng, nhà họ Chu đang ăn cơm chiều.
Trên tay Tiểu Niên và Tiểu Uyển đều đang cầm một cái bánh bột ngô, cái miệng nhỏ đang ngừng nhai nuốt.
Chu Đại Bân về đến nhà thấy dáng vẻ cẩn thận nhai nuốt ăn cái gì đó của hai tụi nhỏ, trong lòng đau xót : "Không cô út cầm theo mấy quả trứng tới đây ? Sao để cho hai đứa ăn?"
Nghe thấy đàn ông nhà chuyện mang theo giọng điệu oán trách, chị dâu cả bất đắc dĩ giải thích: "Không ? Là Tiểu Niên với Tiểu Uyển ăn! Ngày hôm qua luộc trứng đều lột vỏ cho tụi nhỏ hết nhưng hai đứa nhỏ no bụng , cuối cùng vẫn để cho ăn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-my-thuc-nuoi-con/chuong-101.html.]
Miêu Lan Hương thở dài một : " , con cái nhà đều lăn lộn bùn đất, hai đứa nhỏ ngược , buổi sáng tỉnh dậy thấy hai đứa rõ ràng sớm tỉnh giấc, liếc mắt trông mong bên cạnh . Cũng ngoan ngoãn như ."
Thật trong lòng đều rõ, Tiểu Niên với Tiểu Uyển đều lời theo ai cả. Là do ở nhà cũng quá dễ dàng nên bọn nhỏ mới mất thiên tính của một đứa trẻ, thích chơi thích gây ồn ào chỉ yên tĩnh vì sợ ghét bỏ.
"Bà ngoại ơi, bao giờ tới đón cháu với trai về ạ?" Tiểu Uyển nuốt xuống cái bánh bột ngô thô cứng, giọng trong trẻo hỏi.
Lúc cô bé chuyện cái miệng nhỏ ngừng chuyển động, đôi mắt chớp chớp đáng yêu.
Chị dâu thứ cô bé, ánh mắt cũng trở nên mềm mại: "Tiểu Uyển ở nhà bà ngoại đợi ? Ở đây cùng với chị chơi vui bao."
DTV
Tiểu Uyển chép miệng, khẽ nghiêng cái đầu nhỏ lên tiếng.
Tiểu Niên : "Nhà bà ngoại ."
Dừng một chút bé nhỏ giọng thêm: "Về nhà đến nhà bà ngoại."
Nhà họ Chu đều hai đứa nhỏ chọc .
lúc ở bên ngoài truyền đến một giọng trong trẻo: "Mẹ về đây."
Tiểu Niên và Tiểu Uyển thấy tiếng, là trở về.
Hai đứa nhỏ chân ngắn nhảy xuống vui vẻ chạy , thấy Chu Tú Tú hai cái thể mềm mại lập tức nhào tới.
Nhìn thấy một màn , trong lòng hai cô chị dâu chút cảm khái.
Lúc hai cô chị dâu đều cho rằng cô em chồng đối với đứa nhỏ , nhưng hiện tại thể gì nào mà thương con ? Nếu như Chu Tú Tú thực sự sai, gì khả năng hai đứa nhỏ thiết với cô như thế.
"Hai con mèo nhỏ , ăn uống miệng dơ hết kìa." Chu Tú Tú duỗi tay lau vụn bánh bột ngô khoé miệng của hai đứa.
Hai đứa nhỏ thấy cô lộ gương mặt tươi vui sướng, đôi mắt đen nhánh cong hết cả lên, lời cũng càng nhiều.