Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bá Chủ Là Tôi - Chương 89

Cập nhật lúc: 2024-11-24 12:46:43
Lượt xem: 2

Cô ấy để Kim Mê tham gia cuộc thi này là muốn người xem thay đổi ấn tượng về cô. Giờ đây không chỉ kỹ năng diễn xuất của cô đã được công nhận mà mức độ nổi tiếng mà cô nhận được còn cao hơn rất nhiều so với những gì cô ấy mong đợi ban đầu, vượt mức yêu cầu nhiệm vụ đề ra rồi.

 

Trong tình huống này, việc bị loại hay không đã không còn quan trọng với bọn họ nữa rồi.

 

Kim Mê vẫn đang chải tóc, bên trong đạo cụ làm m.á.u giả có thêm đường nên rất dính, mặc dù mặt đã được lau sạch nhưng trên tóc vẫn chưa được xử lý hết, bây giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà gội đầu: “Em tiếp tục tham gia cũng không còn ý nghĩa gì nữa, về sau vẫn phải đối đầu với Ngô Thanh Thanh, rồi lúc đó chúng ta xử lý thế nào?”

 

Triệu Nghệ Nam gật đầu, ý của cô ấy cũng giống vậy: “Vậy tôi sẽ thương lượng với tổ chương trình về việc rút lui khỏi cuộc thi."

 

“Được rồi, thế em về nhà gội đầu trước nhé, khó chịu quá đi mất.”

 

“Ừm… Về phần công việc sắp tới thì ngày mai chúng ta đến phòng làm việc nói sau.”

 

“Được.” Kim Mê dọn dẹp đơn giản lại đồ đạc rồi để lái xe tới đón. Trên đường đi cô vẫn đang chải tóc, ước gì có thể lấy một chai nước khoáng đổ lên đầu.

 

Trong lúc cô đang thật sự muốn làm như vậy thì tiếng chuông điện thoại lập tức cắt ngang.

 

Kim Mê cầm điện thoại lên và chìm vào yên lặng khi thấy chữ “Mẹ” hiển thị trên màn hình.

 

Người mẹ này chắc chắn không phải là mẹ cô, cô chưa to gan tới mức lưu tên của Phan Tuệ Chân trong danh bạ là mẹ. Người “mẹ” này chắc chắn là mẹ của Mạnh Xán Nhiên rồi.

 

Kim Mê không thể không thừa nhận rằng bây giờ cô đang hơi hoảng sợ, cô không có trí nhớ của Mạnh Xán Nhiên, cũng không hiểu gì về người mẹ này, hoàn toàn không biết phải nói gì với bà ấy.

 

Tiếng chuông điện thoại vẫn đang kêu vang giống như giục giã cô, càng nghe càng thấy cuống, vì vậy Kim Mê hít một hơi thật sâu rồi bắt máy: “Mẹ ạ?”

 

“Xán Nhiên à.” Giọng nói của mẹ từ trong điện thoại vang lên, giọng nói có phần khá dịu dàng hiến Kim Mê thoáng nhẹ nhõm: “Mẹ với ba con về nước từ hai ngày trước rồi.”

 

“À vậy ạ, vậy ba mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé ạ.” Cô không biết vợ chồng nhà họ Mạnh ra nước ngoài để đi công tác hay là du lịch nên không dám nói nhiều, chỉ có thể nói mấy câu không quá đi sâu vào vấn đề.

 

Ở đầu dây bên kia mẹ Mạnh lại lên tiếng hỏi cô: “Dạo này con thế nào rồi? Sức khỏe vẫn tốt chứ hả?”

 

“Con ạ, con khỏe lắm, ba mẹ không cần lo lắng cho con đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-89.html.]

 

“Vậy thì tốt rồi.” Mẹ Mạnh nói đến đó thì hơi yên lặng, dường như không biết tiếp theo nên mở lời thế nào: “Ngày mai nhà họ Mạnh có một bữa ăn trong gia đình, ăn ở nhà ông nội của con và tất cả mọi người đều tới, con… Mẹ biết con với ông nội không hòa hợp nhưng con vẫn nên đi.”

 

“Bữa ăn trong gia đình ạ?” Kim Mê thật sự bó tay toàn tập, vấn đề không phải là mối quan hệ giữa cô và ông nội có tốt hay không mà là cô không biết một ai trong nhà họ Mạnh cả, ngày mai cô có thể giả vờ mất trí nhớ được không trời?

 

“Ừm, đều là người nhà cả, con nhớ bảo Tạ Trì đến cùng nhé.”

 

Kim Mê: “...”

 

Bữa cơm nhà họ Mạnh thì không cần mời một người nhà họ Tạ tới đâu.

 

“Được rồi ạ.” Bên kia điện thoại, Kim Mê gật đầu cười nói: “Nhưng mà tổng giám đốc Tạ, à ý con là Tạ Trì cũng bận bịu nhiều việc lắm, không biết anh ấy có rảnh không nữa.”

 

“Không rảnh cũng phải ăn cơm chứ?” Mẹ Mạnh thấy cô tìm lý do nên giọng nói nghiêm túc hơn vừa nãy nhiều: “Chuyện lần trước của con với Thẩm Thịnh Tinh gây xôn xao lớn như vậy, con nghĩ ông nội con không biết đấy à? Nếu ngày mai mà Tạ Trì không đến thì cái tin vợ chồng các con bất hòa càng được chắc chắn hơn đấy, ông nội con kiểu gì cũng lại giận cho xem. Thôi không nhiều lời, ngày mai dù có thế nào con cũng phải đưa Tạ Trì tới.”

 

Kim Mê: “...”

 

Nhưng mà từ sự cố bất ngờ vào buổi sáng hôm đó thì đã hai ngày nay cô không có gặp Tạ Trì rồi.

 

“Con sẽ cố gắng…”

 

“Không có gì hết, nhất định phải đi cùng nhau.”

 

“Dạ…” Kim Mê mệt mỏi cúp máy rồi thở dài một hơi.

 

Thật sự cô không hề muốn xen vào chuyện của nhà họ Mạnh chút nào cả, nhưng bây giờ cô phải dùng thân phận của Mạnh Xán Nhiên nên không thể nào phủi sạch mối quan hệ với gia đình họ. Ngày mai mà tới nhà họ Mạnh thì không khác nào dê vào miệng cọp hết… Không được rồi, nhất định Tạ Trì phải đi, có anh ở đó thì ít nhất cũng đỡ khiến cô thành đầu sóng ngọn gió, không thể để cô xông vào đầm rồng hang hổ này một mình được.

 

Nghĩ đến đó, Kim Mê lại vô thức cau mày.

 

Từ bao giờ cô lại có thể tin tưởng Tạ Trì như vậy nhỉ?

 

Ở nhà họ Mạnh lạ lẫm, người duy nhất có thể mang lại cảm giác an toàn cho cô lại là Tạ Trì.

Loading...