Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bá Chủ Là Tôi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-11-03 11:35:50
Lượt xem: 17

Hãy đợi đấy. Ngày mai cô sẽ lên sân khấu rồi hù c.h.ế.t mọi người luôn.

Buổi chiều Tạ Trì lại đến công ty một chuyến, ăn tối xong mới quay về. Nhưng anh không trông thấy bóng dáng của Gia Quả - chú chó bình thường luôn vẫy đuôi để chào đón anh - ở đâu cả. Tạ Trì quan sát xung quanh phòng khách rộng lớn rồi hỏi dì Chu ở bên cạnh: “Gia Quả đâu rồi?”

Dì Chu nói: “Nó đang xem mợ chủ tập nhảy trong phòng tập thể dục đấy.”

Bàn tay đang tháo lỏng cà vạt của Tạ Trì thoáng khựng lại, trong lòng không khỏi ngạc nhiên: “Gia Quả và Mạnh Xán Nhiên ở cùng nhau sao? Mạnh Xán Nhiên đang tập nhảy ư?”

Nhất thời anh không thể nói rõ được chuyện trước hay chuyện sau lạ lùng hơn.

Vì đã có kinh nghiệm vào buổi chiều nên lúc này dì Chu cực kỳ bình tĩnh: “Đúng vậy. Sau khi nghỉ trưa xong, mợ chủ đã đến phòng tập thể dục để tập nhảy rồi. Gia Quả vẫn luôn ở cạnh mợ chủ suốt thời gian đó.”

“...” Tạ Trì không nói thêm gì nữa. Anh vừa thản nhiên chỉnh lại cổ tay áo vừa đi về phía phòng tập thể dục.

Trong phòng tập thể dục có một chiếc gương lớn, không gian cũng rộng rãi, đúng là rất thích hợp để tập nhảy. Nhưng bình thường chỉ có Tạ Trì tập luyện ở bên trong thôi. Trừ việc tò mò về các dụng cụ bên trong vào mấy ngày đầu mới tới đây, sau đó Mạnh Xán Nhiên cũng không bao giờ bước vào trong nữa.

Khi Tạ Trì bước tới cửa, Kim Mê đang nhảy trước gương. Mái tóc dài của cô được buộc cao thành đuôi ngựa, trên người thì mặc một chiếc áo phông cùng với quần dài đơn giản, trông cũng khá ra dáng.

Trên máy tính đang chiếu sân khấu phải biểu diễn vào ngày mai. Thực ra Kim Mê đã học xong các động tác vũ đạo từ sớm rồi, chỉ có điều đội hình thay đổi quá thường xuyên, chỉ cần nhầm một chỗ thì sẽ bị người ta chú ý trên sân khấu.

Loại vũ đạo này đòi hỏi rất nhiều sự phối hợp giữa các thành viên trong nhóm nhưng ở đây cũng không có ai luyện tập cùng cô cả. Kim Mê chỉ có thể nhảy để hình thành trí nhớ cơ bắp* nhằm hạn chế tối đa khả năng mắc lỗi vào ngày mai.

*Trí nhớ cơ bắp: Hay còn gọi là Muscle memory. Đây là tình trạng khi bạn tập luyện bất kỳ bài tập hoặc kỹ năng nào đó trong khoảng thời gian dài, não bộ sẽ ghi nhớ tất cả các chi tiết đó, bạn có thể thực hiện thuần thục những động tác đó.

Gia Quả ngồi một bên nhìn cô, lại còn lắc lư cái đuôi theo nhịp điệu của âm nhạc, như thể đang giao lưu với Kim Mê vậy.

Tạ Trì chỉ dựa vào cửa chứ không tiến vào nhưng Gia Quả vẫn phát hiện ra. Nó hướng về phía anh rồi sủa hai tiếng. Kim Mê xoay người lại, đồng thời cũng dừng động tác rồi nhìn sang Tạ Trì: “Anh tìm tôi à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-8.html.]

“Tôi tìm Gia Quả.” Tạ Trì nói xong rồi ngồi xổm xuống, vuốt ve Gia Quả đã chạy tới đây: “Đã muộn như vậy rồi mà còn tới đây làm gì?”

“Tập nhảy.” Kim Mê trả lời: “Ngày mai tôi có một buổi biểu diễn.”

Tạ Trì ngước lên nhìn cô, khóe môi cong nhẹ đến mức không thể nhìn ra: “Tôi hỏi Gia Quả.”

“... À.” Kim Mê mỉm cười, không thèm chấp nhặt với một đứa trẻ như anh.

“Chẳng phải cô tiến vào giới giải trí chỉ vì muốn tiếp cận Thẩm Thịnh Tinh sao? Từ khi nào mà cô đã trở nên chăm chỉ như vậy?” Tạ Trì làm như vô tình hỏi dò một câu.

Kim Mê liếc nhìn anh một thoáng rồi cất tiếng hỏi: “Anh hỏi tôi à?

“...” Tạ Trì im lặng trong thoáng chốc, sau đó dẫn Gia Quả đi. Kim Mê nhìn theo bóng lưng của anh, không kìm được nên đã nhướng mày lên. Có người trông bề ngoài thì có vẻ là một vị CEO vừa cao ngạo vừa lạnh lùng nhưng thực ra lại cực kỳ ấu trĩ.

Kim Mê tập luyện trước gương một lúc rồi về phòng tắm rửa, sau đó đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Kim Mê từ trên lầu bước xuống rồi gọi Gia Quả đang chơi đùa ngoài sân: “Đi thôi Samoyed, chúng ta đi chạy bộ buổi sáng nào.”

“Ẳng!” Gia Quả thật sự đi theo cô. Dì Chu lại rơi vào trầm tư khi nhìn thấy Kim Mê đeo dây xích chó cho Gia Quả, sau đó biến mất trước cửa.

Từ trước đến nay, mợ chủ vốn là một người có thể tranh thủ ngủ thêm một phút thì tuyệt đối không bỏ qua, tại sao hôm nay cô lại dậy sớm như vậy để chạy bộ?

Đương nhiên Kim Mê cũng mong được ngủ nướng lâu hơn song trong buổi tập nhảy hôm qua, cô đã phát hiện ra: Cơ thể này của Mạnh Xán Nhiên thực sự không đủ thể lực. Trước đây, Kim Mê đã từng vừa hát vừa nhảy trong buổi hòa nhạc suốt hai tiếng đồng hồ, chuyện này không thành vấn đề. Thế mà hôm qua, cô mới nhảy được một lúc đã thở hồng hộc rồi, nếu không tập luyện thì không ổn.

Nghĩ đến đây, Kim Mê lập tức cảm thấy bao nhiêu năm của mình thành công dã tràng hết cả.

Tạ Trì xuống lầu ăn sáng. Lúc không thấy Gia Quả đâu cả, anh đã hỏi dì Chu một câu. Dì Chu ngập ngừng nhìn anh, như thể bản thân cũng không tin vào lời nói của mình: “Gia Quả và mợ chủ đã ra ngoài chạy bộ buổi sáng rồi.”

Tạ Trì: “...”

Gia Quả tràn đầy năng lượng, mỗi ngày đều phải ra ngoài đi dạo hai lần. Nhưng mà Mạnh Xán Nhiên... Rốt cuộc người này đang làm cái quái gì vậy?

Loading...