Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bá Chủ Là Tôi - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-11-18 12:37:53
Lượt xem: 1

Lần này Lữ Dũng càng không thể ngồi yên: “Đây không phải là chuyện tôi tin hay không tin, mà do kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy cô ấy đã hít quá nhiều ma túy dẫn đến tử vong. Chẳng lẽ kết quả khám nghiệm là giả?”

 

“Tôi biết rồi.” Kim Mê không thèm nghe anh ta nói hết đã cầm lấy túi của mình, đi về phía cửa: “Xin lỗi, tôi không tham gia vào bộ phim này, chị Nam, chúng ta đi thôi.”

 

Triệu Nghệ Nam ra ngoài theo cô, màn kịch đã kết thúc, Tạ Trì không còn lý do gì để ở lại: “Xem ra hôm nay tôi tới không đúng lúc lắm, tổng giám đốc Lữ, lần sau chúng ta hẳn ăn cơm cùng nhau.”

 

“Này, đừng mà, tổng giám đốc Tạ…” Lữ Dũng vẫn muốn giữ chân anh lại nhưng anh đã ỷ vào đôi chân dài miên man của mình, nhanh chóng ra khỏi phòng.

 

Tạ Trì nhìn Kim Mê đi ở đằng trước, đang nghĩ xem có nên gọi cô lại hay không. Bởi vì bên ngoài anh và Mạnh Xán Nhiên đều giả vờ không quen biết gì nhau, nếu lúc này anh gọi cô thì chắc chắn cô cũng sẽ không đáp lại anh.

 

Sau một hồi do dự, Tô Mộng Phàm ở sau lưng bỗng gọi anh lại: “Tổng giám đốc Tạ.”

 

Tạ Trì dừng chân, quay đầu nhìn cô ta. Hôm nay anh đặc biệt đến đây một chuyến là vì muốn chào đón Tô Mộng Phàm về nước, sẵn tiện nghe cô ta báo cáo công việc, quả thật đã để cô ta đợi hơi lâu rồi.

 

Bốn tiếng “tổng giám đốc Tạ” của Tô Mộng Phàm cũng khiến Kim Mê dừng bước. Mặc dù giọng nữ lạ lẫm này chỉ gọi tổng giám đốc Tạ, nhưng âm điệu trong đó làm cô cảm thấy quen thuộc không thôi.

 

Cô thoáng quay đầu nhìn lại, bắt gặp Tạ Trì đang sóng vai cùng với một cô gái và bước bước vào một căn phòng.

 

Cô gái kia để tóc dài, mặc một chiếc váy dài theo phong cách đơn giản nhưng không mất phần nhã nhặn, bóng lưng cô ta giông giống người mà Kim Mê đã gặp trên tấm thiệp kẹp trong cuốn sách của Tạ Trì.

 

Chờ đã, không lẽ đây chính là “bạch nguyệt quang” mà có c.h.ế.t Tạ Trì cũng không chịu nhận hay sao?

 

Thì ra vị khách cách vách mà anh vừa nhắc đến là cô ta.

 

Kim Mê khẽ nhếch môi, xoay người rời đi.

 

Á á á, đồ chó má, dám làm không dám nhận.

 

Sau khi lên xe, cuối cùng Triệu Nghệ Nam cũng lên tiếng: “Mặc dù tôi muốn hỏi cô rất nhiều điều nhưng tôi biết hiện giờ tâm trạng của cô không được tốt, vì vậy tối nay cô hãy về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.”

 

“Được.” Kim Mê khẽ gật đầu, bảo tài xế lái xe.

 

Khi Tạ Trì về đến nhà thì không thấy Kim Mê đâu cả, anh hỏi dì Chu thì biết cô đã về phòng ngủ rồi. Anh không nói gì thêm, chỉ về phòng mình tắm rửa thay quần áo, sau đó cũng lên giường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-69.html.]

Trước giờ anh rất khó đi vào giấc ngủ, cộng thêm tối nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên anh đoán anh sẽ mất ngủ đến tận nửa đêm. Mặc dù bà nội đã mời bậc thầy nổi tiếng điều chế ra hương liệu và đốt ở một góc cho anh, thế mà anh vẫn không hề buồn ngủ chút nào.

 

Sau đó không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tạ Trì bỗng nghe được âm thanh gì đó rất lạ. Biệt thự về đêm rất tĩnh lặng, dù chỉ là tiếng động nhỏ nhoi cũng sẽ bị phóng to gấp mấy lần. Anh ngồi dậy, cẩn thận lắng nghe một lúc lâu sau mới nhận ra đó là tiếng hát của một cô gái.

 

Trong căn nhà này chỉ có một cô gái đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ mà bắt đầu ca hát điên khùng.

 

Tạ Trì vén chăn lên, mang dép lê vào và đi xuống tầng dưới.

 

Quản gia và dì Chu đã nghe thấy tiếng hát này từ sớm, hai người đứng ở xa nhìn lại, không biết có nên bước đến ngắt ngang Kim Mê hay không.

 

Cũng may Tạ Trì đã xuống tới, thế nên nhiệm vụ nặng nề này đã bất giác chuyển sang cho anh.

 

“Cậu chủ, hình như mợ chủ đã uống khá nhiều rượu và đang hát trong phòng khách.”

 

“Haiz, trông mợ chủ có vẻ như gặp chuyện gì đó buồn phiền khi ở ngoài rồi nhỉ?”

 

Quản gia và dì Chu tôi một câu, ông một câu, khiến Tạ Trì phải rủ lòng từ bi: “Để tôi qua đó xem sao, hai người quay về phòng trước đi.”

 

Quản gia và dì Chu cùng quay về phòng, Tạ Trì ngồi xuống sofa, dù bận bịu vẫn ung dung nhìn Kim Mê đang giơ vỏ chai rượu làm micro hát hò.

 

Dường như Kim Mê không phát hiện ra điều gì, còn đắm chìm trong giọng ca thánh thót, dịu êm của mình: “Ôi, người yêu của em hỡi, tối anh em sẽ dong thuyền đi về miền đất nên thơ và mơ mộng. Ôi, người yêu của em hỡi, xin anh đừng nhớ đến em làm gì, đó là nơi em hằng mong ước. Ôi, người yêu của em hỡi…”

 

Kim Mê hát tới đây, nghiêng đầu bắt gặp gương mặt bình tĩnh của Tạ Trì trong bóng đêm.

 

Sau đó, tiếng hát thánh thót bất ngờ im bặt.

 

“Hức.” Kim Mê nấc cụt không đúng lúc: “Tạ Trì?”

 

“Hay lắm, vẫn còn nhận ra tôi, xem ra cô uống vẫn chưa say lắm.” Tạ Trì bình tĩnh nói tiếp: “Hát xong rồi thì về phòng ngủ đi.”

 

Kim Mê ôm vỏ chai rượu trong tay như đang ôm của quý: “Không chịu, tôi vẫn muốn hát nữa, chẳng phải anh đang hẹn hò với người trong mộng của mình ư? Anh quản tôi làm gì?”

 

Tạ Trì thoáng nhướng này, anh rất muốn biết người trong mộng của anh trong lời cô là thần thánh phương nào, tên họ là gì: “Tối nay tôi đi họp với nhân viên chứ không đi gặp mặt người trong mộng gì gì đó.”

 

“Anh đừng gạt tôi, tôi nhìn thấy cả rồi!”

Loading...