Bá Chủ Là Tôi - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:26:52
Lượt xem: 2
Không đúng, rõ ràng tửu lượng của cô trâu lắm mà, sao đêm qua mới uống chút thôi đã say rồi?
Cơ thể của Mạnh Xán Nhiên yếu như sên vậy!
Kim Mê hoàn toàn không ngờ đô uống rượu của Mạnh Xán Nhiên lại yếu đến vậy. Sau này cô đi đâu cần uống rượu thì biết làm sao đây...
Kim Mê thở dài, nghe thấy tiếng sủa gâu gâu gâu vọng lại từ bên ngoài của Gia Quả. Nó đang gọi cô dậy để cô ra ngoài, chạy bộ buổi sáng với mình. Kim Mê chỉ đành đứng dậy, thay một bộ quần áo khác rồi dắt Gia Quả ra khỏi nhà.
Nhờ đi chạy bộ buổi sáng, thời gian qua Kim Mê đã làm quen được với khá nhiều chủ hộ nuôi chó trong khu biệt thự. Nhiều người đều xin Kim Mê đường link mua khi thấy chiếc nơ bướm to tướng trên đầu Gia Quả. Cô biết ngay chỉ có Tạ Trì mới khô khan như vậy thôi.
Nghĩ đến Tạ Trì, hình ảnh đêm qua lại ùa về trong tâm trí Kim Mê.
Cô thừa nhận mình rất có thiện cảm với gương mặt của Tạ Trì, à thì, vóc người cũng thế. Nhưng, tại sao cô lại đè anh xuống vì say chứ?
Ai thế kia, đó có còn là cô nữa không!
Nghĩ đến việc chút nữa đi về có thể sẽ bắt gặp Tạ Trì, y như rằng Kim Mê đi thật rề rà, chậm rãi. Khi về đến nhà, cô nhìn thấy Tạ Trì đang đứng ở vị trí thường ngày của mình để pha cà phê.
Bất thình lình chạm mặt nhau, Kim Mê giữ bình tĩnh, cố gắng không nhớ lại chuyện đêm qua.
"Lại pha cà phê nữa hả?" Kim Mê mỉm cười với anh như thường lệ: "Không phải anh bị mất ngủ à?"
Tạ Trì ngước lên nhìn cô một lát rồi mới trả lời: "Đúng là tôi không dễ ngủ bằng ai đó thật."
Kim Mê: "..."
Cô tiếp tục giả ngu: "Không phải lần trước bà nội có cho tinh dầu dễ ngủ sao, anh không dùng à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-52.html.]
"Dùng rồi, nhưng không có tác dụng nhiều."
"Chà, vậy anh có cần đi khám không? Uống thuốc thử xem sao."
Tạ Trì lại lườm nguýt cô: "Hình như cô đang cố tình gợi chuyện thì phải? Cô đang ngượng chuyện gì à?"
Kim Mê: "..."
Cô xoay người bỏ lên lầu. Tạ Trì dõi theo bóng lưng cô, khẽ bật cười, đổ cà phê vào cốc.
Cả Kim Mê lẫn Tạ Trì đều ăn ý không nhắc lại chuyện đêm ấy. Kim Mê sống yên bình được vài ngày thì Triệu Nghệ Nam thông báo với cô rằng cô ấy đã liên hệ với studio xong, hẹn hôm sau đi chụp hình.
Studio này cực kỳ nổi tiếng trong ngành, bình thường cho dù đặt lịch hẹn trước thì khi đến cũng phải xếp hàng chờ rất lâu. Kim Mê chẳng biết Triệu Nghệ Nam đã dùng cách gì mà có thể khiến họ sắp xếp lịch để chụp cho mình nhanh đến vậy.
Studio thiết kế cho cô hai bộ trang phục với phong cách khác hẳn Mạnh Xán Nhiên của trước đây, trông giống phong cách của Kim Mê hơn.
Triệu Nghệ Nam không có ý bảo cô bắt chước Kim Mê, chẳng qua là do sau khi gặp cô, cô ấy biết cô hợp với phong cách này hơn mà thôi. Đương nhiên lối trang điểm dành cho Kim Mê rất đẹp. Nhất là khi cô đứng dưới ánh đèn và quay thẳng mặt về phía camera của nhiếp ảnh gia, thần thái mạnh mẽ cũng như khí chất đặc biệt của cô càng giống bản thân Kim Mê chứ nào phải Mạnh Xán Nhiên.
"Đúng rồi, giữ yên nhé." Đã lâu lắm rồi nhiếp ảnh gia mới gặp được người mẫu ưng ý như vậy, ông ấy bấm cửa trập nhanh đến nổi sắp sửa b.ắ.n ra lửa: "Đẹp lắm, sang bộ tiếp theo đi."
Lúc Kim Mê ngồi trước gương để sửa lớp trang điểm, Triệu Nghệ Nam đi đến bên cạnh cô, nhìn người trong gương: "Trên mạng nói không sai chút nào, cô cứ như lột xác vậy."
Kim Mê nhoẻn môi cười: "Đây mới là thực lực chân chính của em."
Triệu Nghệ Nam từ chối cho ý kiến. Nếu như nói vào cái ngày ở phòng làm việc, Kim Mê chìa tay với cô ấy và tuyên bố sẽ đi hết con đường còn dang dở của Kim Mê, Triệu Nghệ Nam chỉ cho rằng cô là nghé mới sinh không sợ cọp, thì hôm nay cô ấy lại cảm thấy không chừng hai người thật sự có thể làm được.
Dạo gần đây trên mạng không có điểm nóng nào, tin tức Mạnh Xán Nhiên rời nhóm, hủy hợp đồng không gây chấn động là bởi vì nó đã bị át đi bởi tình yêu giữa Trịnh Mỹ Việt và Thẩm Thịnh Tinh. Huống chi kể từ lời tuyên bố của Sang Địch, Weibo của Mạnh Xán Nhiên không còn cập nhật gì nữa, thậm chí nhiều người còn nghi ngờ cô đã giải nghệ.