Bá Chủ Là Tôi - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-11-12 11:19:50
Lượt xem: 4
Kim Mê lấy kính râm đang đeo xuống, mỉm cười với chị ta: "Chẳng lẽ là ngôi sao thì không được mua nhà? Ngôi sao mua nhà là ép mua ép bán à? Dì Phan và tôi nói chuyện rất hợp tính nhau, bà ấy tự nguyện bán nhà cho tôi chứ không phải do bị ép buộc, còn các bà chỉ là ở nhờ thôi, có tư cách gì mà khua tay múa chân chứ? Tôi thấy mấy người giống muốn ở lì tại đây, không chịu đi thì đúng hơn."
"Ăn nói bậy bạ!"
Cô bật cười, đeo kính râm lên lại: "Nếu vậy thì không còn gì tốt hơn, mong rằng ba ngày sau các bà đã thu dọn đồ đạc xong xuôi. Nể tình trong nhà có hai người già, tôi có thể bỏ tiền ra thuê dịch vụ chuyển nhà giúp bà. À đúng rồi, các bà ở đây đã được một thời gian rất lâu, chắc cũng biết an ninh ở khu biệt thự này rất nghiêm ngặt, người ngoài tuyệt đối không được vào nếu không có sự đồng ý của chủ tòa nhà. Lúc đó, các bà đừng bị chủ tòa nhà chặn ở ngoài thì khóc lóc nói người khác bắt nạt các bà đấy nhé."
Dứt lời, cô chờ người đi lên tầng trên quay phim đi xuống rồi dẫn họ rời khỏi đây. Anh họ hai ở tầng trên theo dõi họ quay nhà sát sao, lúc này thấy không ai nói gì nữa thì đanh mặt hỏi: "Nó nói gì vậy anh?"
Anh họ cả đáp: "Nói chúng ta ba ngày sau dọn đi, nếu không ba ngày sau sẽ không vào được đây."
Anh họ hai không kiềm được câu chửi thề: "Thấy chúng ta dễ bắt nạt lắm phải không! Bây giờ em gọi điện cho chú út, để xem mấy người đó sẽ nói gì!"
Sợ anh ta quá kích động, cuối cùng bác gái cả vẫn tự mình gọi điện, có điều người nghe máy là Phan Nhã Dung chứ không phải Phan Tuệ Chân.
Từ lâu Kim Mê đã lường trước được rằng chắc chắn gia đình bác cả sẽ yêu ba mẹ mình giải thích khi bỗng dưng hay tin đã bị bán nhà, mặc dù rõ ràng ngôi nhà này chẳng hề liên quan gì tới họ. Do đó, cô bảo mẹ mình tiết lộ chuyện này cho Phan Nhã Dung biết. Với thái độ tích cực lấy lòng của Phan Nhã Dung vào ngày hôm đó, cô ta ắt sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hơn nữa, cô ta cũng là người muốn gia đình bác cả dọn đi nhất.
"Ngôi nhà này vốn thuộc về cô của tôi, mấy người còn đòi giải thích gì nữa? Mấy người ở chùa suốt hai năm qua, cô tôi luôn là người trả tiền nhà tiền ở cho mấy người, mấy người còn đòi giải thích là sao? Không thấy mất mặt à? Đúng là nực cười, ngay từ đầu cô đã không có nghĩa vụ phải thông báo trước cho mấy người, mà giả sử thông báo thì liệu có bán được căn nhà này không?" Phan Nhã Dung cũng lấy làm ngạc nhiên trước việc Phan Tuệ Chân bán nhà. Nhưng trước đây nó luôn bị gia đình bác cả của Kim Mê chiếm đoạt, bây giờ chí ít nó đã biến thành tiền và trở lại túi của Phan Tuệ Chân. Không chừng cô ta sẽ được chia nhiều hơn một chút vào dịp phân chia tài sản sau này cũng nên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-47.html.]
Nói chung là lợi hơn gia đình bác cả Kim Mê.
Bác gái cả cũng dần dần ngờ ngợ sau khi cãi nhau ỏm tỏi với Phan Nhã Dung. Hôm nay Phan Nhã Dung có mặt ở chỗ của Phan Tuệ Chân, đây chắc chắn không phải điều trùng hợp. Không phải cô ta cũng nhắm vào tài sản của họ à? Mặc dù không còn nhà nhưng ba mẹ của Kim Mê còn rất nhiều tiền, bây giờ mà làm rùm beng lên rồi cạch mặt nhau thì chẳng phải sẽ đúng ý người khác rồi sao!
Nghĩ đến đây, bác gái cả lập tức thay đổi giọng điệu, bảo Phan Nhã Dung đưa điện thoại cho Phan Tuệ Chân và trò chuyện với bà ấy một cách ôn tồn, nhỏ nhẹ.
Phan Tuệ Chân chỉ đáp qua loa cho có. Biểu hiện của bác gái cả cho thấy Miểu Miểu đã nói đúng. Cô đã dặn họ đừng lo lắng, bởi vì gia đình bác gái cả có thể vô liêm sỉ nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội kiếm chác. Vì tài sản của họ, những kẻ này sẽ không làm căng chuyện này lên.
Sau một buổi sáng, cuối cùng vụ lùm xùm này cũng kết thúc. Sau khi Phan Nhã Dung đang ở chỗ Phan Tuệ Chân ra về, ba của Kim Mê đi tới.
"Chuyện lớn như bán nhà mà sao em không nói với anh một tiếng?"
Phan Tuệ Chân nhìn về phía ông ấy. Biệt thự Kim Hải đứng tên bà ấy, việc bà ấy bán nhà có thể sẽ không đến tai ba của Kim Mê, nhưng sau chuyện này, gia đình bác cả mà làm ầm lên thì chắc chắn sẽ không giấu được nữa.
Bởi vậy Kim Mê đã nghĩ cách giải thích giúp bà ấy: "Thật ra không phải bán nhà đâu, do ngày nào Nhã Dung cũng đến tìm em, nói về chuyện căn nhà, em cũng phiền nên mới tìm người dựng một vở kịch ấy mà. Bây giờ gia đình anh cả đã dọn ra ngoài, Nhã Dung cũng chịu để yên rồi."
Sau khi nghe xong, ba của Kim Mê ngây ra thật lâu mới lấy lại tinh thần: "Từ khi nào em biết dùng mấy chiêu này thế?"
"Do nhà họ ép quá còn gì? Vì căn nhà này mà đủ thứ chuyện xảy ra suốt hai năm qua, bây giờ cuối cùng cũng yên." Dứt lời, bà ấy lại cảnh cáo ba Kim Mê: "Anh không được nói câu này lung tung đâu đấy, mấy công mấy người bên anh cả anh lại ồn ào nữa."