Bá Chủ Là Tôi - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:44:48
Lượt xem: 6
Kim Mê không còn tâm trạng nào để ăn sáng, cô tức tốc chạy đến hiện trường đầu tiên, chỉ còn một chút nữa thôi là đến sớm hơn cả Triệu Nghệ Nam rồi.
Lúc xuống xe, cô tình cờ nhìn thấy Triệu Nghệ Nam đi vào tòa nhà văn phòng. Phong cách ăn mặc của Triệu Nghệ Nam hôm nay rất khác thường ngày. Cô ấy buộc tóc thấp làm toát lên sự chín chắn, lão luyện, khoác trên mình bộ đồ công sở, thậm chí còn dành công sức để trang điểm thật kỹ lưỡng, toàn thân toát lên phong thái mạnh mẽ.
Đây mới là một Triệu Nghệ Nam mà Kim Mê quen thuộc.
"Chị Nam ơi, đợi em với!" Kim Mê chạy từ đằng sau tới để đuổi theo cô ấy, đồng thời gọi Triệu Nghệ Nam.
Nghe có người gọi mình, Triệu Nghệ Nam dừng bước, ngoảnh đầu lại thì thấy Kim Mê vẫn đeo khẩu trang và kính râm: "Sao cô lại ở đây?"
"Sợ không có ai bênh chị nên em chạy tới ngay nè!" Kim Mê dõng dạc: "Chút nữa, cho dù chị muốn xé xác ai thì em cũng giúp chị hết!"
Mí mắt Triệu Nghệ Nam khẽ giật, cô ấy gật đầu đồng ý: "Được rồi, cô đi với tôi đi."
"Được, có cần em gọi thêm vài anh em nữa không?"
"Thôi khỏi, tôi có đi c.h.é.m người đâu."
Việc hai người đi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Có điều lâu nay nhân viên công ty không thấy Triệu Nghệ Nam, thậm chí nhân viên mới đến làm việc tại công ty chỉ biết mỗi tổng giám đốc Tưởng và thư ký Tào, thế nên không ai biết ban lãnh đạo của công ty còn một người nữa là vị tổng giám đốc Triệu này.
Lễ tân còn kiểm tra thân phận của Triệu Nghệ Nam, Tào Lệ Na nhanh chóng từ trong đi ra: "Ơ, chị Nam đây mà? Sao hôm nay chị có thời gian đến công ty thế?"
Cuối cùng Kim Mê cũng được "diện kiến" Tào Lệ Na trong truyền thuyết này. Đó là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, cả trang phục lẫn trang sức đều là thương hiệu nổi tiếng, quả thật trông hết sức gọn gàng và thu hút.
Triệu Nghệ Nam bèn ngoái đầu lại, nhìn về phía Tào Lệ Na - người đang tỏ ra vênh váo, đắc chí ở đối diện: "Tôi đến đây để đuổi việc cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-42.html.]
Tào Lệ Na ngỡ ngàng, sau đó, cô ta tỏ ra khinh thường: "Đuổi việc tôi? Dựa vào đâu chị đòi đuổi việc tôi?"
"Dựa vào việc một nửa công ty này thuộc về tôi." Triệu Nghệ Nam nhìn thẳng vào mắt Tào Lệ Na: "Còn nữa, tôi đã thuê đội ngũ luật sư rồi, họ sẽ nhanh chóng giải quyết vụ ly hôn của tôi với Tưởng Kỷ Minh và thu hồi tài sản chung đã mất trong khoảng thời gian hôn nhân giữa chúng tôi."
Tào Lệ Na thoắt cái biến sắc. Cô ta nhận ra dường như Triệu Nghệ Nam đã quyết tâm rồi, trong lòng bất giác luống cuống hơn hẳn: "Chị có ý gì?"
Triệu Nghệ Nam: "Số tiền lớn mà Tưởng Kỷ Minh đã chuyển cho cô, xe, đồ trang sức và túi xách thương hiệu nổi tiếng anh ta tặng cô, tất cả những thứ này đều là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi, tôi sẽ đòi lại không thiếu một đồng nào."
Nói đến đây, đám nhân viên hóng hớt xung quanh đều đã nhận ra thân phận của Triệu Nghệ Nam. Bất cứ ai làm việc tại công ty này cũng biết Tào Lệ Na là người tình của Tưởng Kỷ Minh, không ngờ hôm nay lại được hóng drama ngay tại trận!
Mọi khi Tào Lệ Na ỷ vào việc có Tưởng Kỷ Minh làm chỗ dựa nên gây xích mích với rất nhiều người, vì vậy đương nhiên lúc này sẽ không có ai bỏ qua cơ hội đó. Ai nấy cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô ta, bỏ đá xuống giếng. Nghe tiếng xì xào bàn tán xung quanh, sắc mặt của Tào Lệ Na càng khó coi hơn nữa: "Nhưng tổng giám đốc Tưởng tự nguyện tặng những thứ đó cho tôi mà!"
Triệu Nghệ Nam bật cười: "Yên tâm, tôi sẽ kiện cả hai người ra tòa."
"Chị!"
"Triệu Nghệ Nam, mới sáng sớm mà cô làm ầm ĩ gì ở đây vậy hả?" Tưởng Kỷ Minh bước ra từ trong thang máy, nhìn thấy cảnh tượng này thì nổi cơn giận dữ: "Có chuyện gì không thể nói ở nhà à?"
Triệu Nghệ Nam quay đầu lại, nhìn về phía anh ta: "Sao, anh sợ mất mặt à? Tới đúng lúc lắm, tôi đã bảo luật sư chuẩn bị đơn ly dị rồi, lúc đó tôi sẽ đưa cho anh ký tên."
"Cô muốn ly hôn với tôi ư?" Tưởng Kỷ Minh lại càng bàng hoàng hơn nữa, nhưng rồi anh ta bật cười một cách khinh thường: "Cô tưởng ly hôn với tôi thì cô sẽ được chia của chắc? Những năm qua, cô luôn được ở nhà, sống thật sung sướng, chẳng làm được tích sự gì, đã tụt hậu rồi, cô ra ngoài thì còn làm gì được chứ? Còn về Thư Hàm và Văn Kiệt, cô nghĩ toà án sẽ trao quyền nuôi chúng nó cho một người thất nghiệp như cô sao?"
Nghe thấy cái này, Kim Mê đứng kế bên lập tức đứng ra làm chỗ dựa cho Triệu Nghệ Nam: "Ai nói chị ấy thất nghiệp? Tôi đã mời chị ấy làm quản lý của tôi rồi!"
Bấy giờ Tưởng Kỷ Minh mới chú ý tới cô, có điều do cô che mặt kín mít nên không thấy rõ mặt mũi: "Cô là ai? Ngôi sao nhỏ nào à? À, trước kia đúng là cô ta từng làm quản lý đấy, nhưng đó đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi! Cô nên suy nghĩ lại về việc mời cô ta làm quản lý của mình đi!"