Bá Chủ Là Tôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:16:54
Lượt xem: 17
Lúc ở trước mặt Thẩm Thịnh Tinh, Mạnh Xán Nhiên vẫn luôn si mê anh ta một cách hèn mọn. Đã bao giờ cô nói chuyện với anh ta như thế này đâu?
Thẩm Thịnh Tinh sửng sốt một lát nhưng sau đó hoàn hồn lại ngay: “Ồ, cô đổi sang trò lạt mềm buộc chặt hả? Cô cũng lắm chiêu trò đấy nhỉ. Cô thật sự thích tôi đến vậy sao?”
Trần Giác đang đứng ở hành lang, nghe thấy lời này thì không khỏi nhíu mày.
Lúc Thẩm Thịnh Tinh bước vào trong, anh ấy và Tạ Trì đã đến đây rồi. Nhưng họ đã cố tình ra hiệu cho điều dưỡng không cần phải đánh tiếng với hai người ở trong.
Áp suất không khí trên hành lang giảm mạnh. Trần Giác nhìn sang Tạ Trì – người đang mặt mày vô cảm ở bên cạnh mình – thì trái tim như sắp vọt lên cổ họng.
Tiêu rồi, tiêu rồi. Mặc dù Mạnh Xán Nhiên và sếp của bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa nhưng mà cặp sừng này thực sự cắm trên đầu sếp luôn rồi.
Có ai mà ngờ tới đón Mạnh Xán Nhiên xuất viện thôi mà bọn họ lại bắt gặp cảnh này đâu!
Trần Giác rất ghét Mạnh Xán Nhiên. Từ khi bước vào giới giải trí cho đến nay, cô đã gây rắc rối không biết bao nhiêu lần rồi, lần này lại vì tên đàn ông ất ơ mà đòi tự sát, ai có thể chịu nổi chứ!
Mà lại càng không cần phải nhắc đến Tạ Trì. Trần Giác biết rất rõ tính tình cùng với thủ đoạn của anh.
Cũng may nơi này là bệnh viện, nếu như sếp của bọn họ thật sự xuống tay thì các bác sĩ cũng kịp thời tới cứu giúp.
Trong phòng bệnh, Kim Mê thực sự cảm thấy buồn cười trước sự tự tin của Thẩm Thịnh Tinh. Người đàn ông này quả là thú vị. Nếu bạn nói năng nhiệt tình với anh ta thì đối phương sẽ bảo rằng bạn đang mặt dày đeo bám, còn nếu bạn nói những lời lạnh lùng thì anh ta lại bảo bạn đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không bao giờ sai: “Anh cũng khá hài hước đấy. Nhưng tiếc là đâu có kiểu đàn ông đẹp trai nào mà bà cô này của anh chưa từng gặp đâu? Với nhan sắc này của anh thì anh thậm chí còn chẳng thể lọt vào mắt xanh của tôi nữa đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-4.html.]
“Cô!” Thẩm Thịnh Tinh nhìn Kim Mê chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Nếu diễn quá lố thì sẽ không còn thú vị nữa đâu. Cô cho rằng cách này sẽ khiến tôi có hứng thú với cô sao? Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, đừng làm phiền tôi nữa!”
Khác với sự nóng nảy của đối phương, Kim Mê bèn nở một nụ cười vừa tao nhã vừa không kém phần lịch sự: “Anh Thẩm yên tâm đi. Trước đây là do đầu óc của tôi không được ổn định. Mấy ngày trước, bác sĩ vừa mới khám cho tôi rồi, nói rằng hiện giờ não bộ của tôi đã ổn thật rồi. Nếu hôm nay anh không nóng lòng chạy tới đây thì tôi đã sớm quên mất một kẻ như anh rồi đấy.”
Trần Giác ở ngoài phòng nghe thế thì lấy làm sửng sốt. Tại sao Mạnh Xán Nhiên lại đột ngột đổi tính vậy được?
Chẳng phải trước đây Mạnh Xán Nhiên thích Thẩm Thịnh Tinh đến mức c.h.ế.t đi sống lại, đồng thời không chấp nhận bất cứ ai nói xấu anh ta trước mặt mình dù chỉ là nửa câu hay sao?
Tại sao hôm nay cô lại nói những lời ngông cuồng trước mặt anh ta thế?
Nghĩ tới đây, Trần Giác lại kìm lòng không đậu nên đã liếc nhìn Tạ Trì bên cạnh mình. Anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như lúc nãy, không hề nhìn ra sự khác biệt nào cả.
Hôm nay Thẩm Thịnh Tinh tới đây là để cảnh cáo Mạnh Xán Nhiên, không ngờ lại bị đối phương châm chọc một trận nên có phần thẹn quá hóa giận, anh ta xẵng giọng: “Nếu như không có nhà họ Mạnh chống lưng thì cô cho rằng tôi sẽ đến đây gặp cô à? Tốt hơn hết là cô nói được làm được, đừng khóc lóc rồi chạy tới cầu xin tôi lần nữa!”
Gắt gỏng xong, Thẩm Thịnh Tinh bèn đeo khẩu trang rồi đội mũ vào, sau đó bước ra khỏi phòng bệnh mà không hề quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Tạ Trì và Trần Giác đang ở ngoài hành lang, Thẩm Thịnh Tinh đã thoáng sửng sốt, vô thức hạ thấp vành mũ xuống như thể sợ bị người khác nhận ra.
Anh ta bước đi rất nhanh. Tạ Trì cũng chẳng buồn để ý đến Thẩm Thịnh Tinh, lập tức dẫn theo Trần Giác đi thẳng vào phòng bệnh. Kim Mê điều chỉnh lại tư thế sao cho thoải mái, cô vừa mới ngồi dựa vào đầu giường thì trông thấy Tạ Trì bước vào. Động tác của Kim Mê khựng lại một chốc, nhìn anh rồi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tạ Trì không trả lời nhưng Trần Giác ở phía sau lại giải thích: “Cô Mạnh, chúng tôi tới đây để đón cô xuất viện.”
Lúc này Kim Mê mới nhìn về phía Trần Giác. Người đàn ông này có vóc dáng cao lớn, cũng mặc âu phục và mang giày da giống hệt Tạ Trì, trông giống như trợ lý của anh: “Anh là ai vậy?”
“... Tôi là Trần Giác, trợ lý đặc biệt của sếp Tạ.” Trần Giác hơi cạn lời. Trước đó, anh ấy đã từng nghe sếp nhắc đến việc Mạnh Xán Nhiên đang giả vờ mất trí nhớ. Nhưng Trần Giác không ngờ cô có thể diễn một cách hoàn hảo như vậy.