Bá Chủ Là Tôi - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-11-06 14:47:12
Lượt xem: 6
Vương Đông Ni đang định nói chuyện thì điện thoại nhận được tin nhắn, sau khi xem xong, hàng mày của Vương Đông Ni càng cau chặt hơn: “Người của phòng quan hệ công chúng đã đàm phán được rồi, đối phương đã gửi file ghi âm cho chúng ta.”
Nói rồi, Vương Đông Ni bấm phát file ghi âm, giọng nói của Trịnh Mỹ Việt lập tức vang lên: “Tôi nói thật cho cô biết nhé, tôi đang hẹn hò với anh ấy.”
File ghi âm có lẫn một chút tạp âm, âm thanh cũng không lớn nhưng vẫn đủ để nhận ra giọng của Trịnh Mỹ Việt và miễn cưỡng nghe rõ lời cô ta nói.
Trịnh Mỹ Việt lập tức tái mặt nhìn Kim Mê, chỉ hận không thể xông tới xé xác cô: “Cô còn chối là không phải cô nữa không? Câu này là tôi nói với cô lúc ở phòng vệ sinh còn gì nữa?”
Kim Mê cũng đã nhận ra nhưng cô nhất quyết không đời nào cõng cái tội này: “Đây đúng là câu cô đã nói khi ấy nhưng hôm nay là tự cô chủ động tới tìm tôi, câu này cũng là cô tự nói, chẳng lẽ tôi lại biết trước để mà đặt sẵn máy ghi âm ở đấy hay sao? Chắc chắn là có người ở sẵn đó, nghe thấy cô nói chuyện với tôi nên lén lút bấm ghi âm lại.”
“Dù sao chuyện này cũng chắc chắn có liên quan tới cô.” Hiện tại, Trịnh Mỹ Việt vừa có hận cũ lại chồng thêm thù mới với Kim Mê, bất kể chuyện này có liên quan tới Kim Mê hay không, cô ta cũng nhất định phải trút giận lên người Kim Mê bằng được: “Chị Đông Ni, tôi không thể hoạt động chung nhóm với cô ta được, hoặc là loại cô ta ra, hoặc là tôi sẽ đi!”
Vương Đông Ni không ngờ Trịnh Mỹ Việt lại làm ầm ĩ chuyện này tới mức như vậy nên cũng không khỏi sửng sốt: “Cô bớt nóng đi, chuyện chưa ầm ĩ tới mức phải rời nhóm đâu. Bên kia đã đồng ý đàm phán thì chuyện này vẫn còn có thể giải quyết được.”
“Giải quyết như thế nào? Chia tay ư?” Trịnh Mỹ Việt hỏi ngược lại.
Vương Đông Ni thấy thái độ Trịnh Mỹ Việt như vậy, buộc lòng phải nhấn mạnh: “Chuyện đã ầm ĩ tới mức độ này rồi, cô nghĩ là hai người vẫn còn có thể tiếp tục yêu đương lén lút nữa hay sao? Cho dù cô không chia tay Thẩm Thịnh Tinh thì Thẩm Thịnh Tinh cũng sẽ chia tay cô thôi.”
Trịnh Mỹ Việt mím môi, nói đầy căm hận: “Nếu như chị không đồng ý đuổi Mạnh Xán Nhiên khỏi nhóm thì tôi sẽ đi! Tôi làm sao biết được liệu có ngày nào đó mình nói gì đấy lại bị cô ta ghi âm tiếp nữa hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ba-chu-la-toi/chuong-24.html.]
Kim Mê cười gằn một tiếng, nói với Vương Đông Ni: “Thôi được rồi, tôi rời nhóm, vốn tôi cũng chẳng muốn tham gia cái nhóm này.”
Cô vốn không định phát triển theo hướng nhóm nhạc nữ, cũng chẳng thích cái công ty này là bao, chi bằng nhân cơ hội này đá luôn công ty đi.
“Vớ vẩn!” Vương Đông Ni hoàn hồn, huyết áp lại sắp sửa tăng vọt: “Nhóm nhạc là chỗ cô thích rời là rời hay sao? Cô đừng vội hờn dỗi, chỉ cần giải thích rõ ràng chuyện này là được.”
“Chuyện này liệu có thể giải thích rõ ràng nổi không? Các người vốn đâu có tin tôi.” Kim Mê nói: “Thay vì vậy thì tốt hơn hết là hãy chia tay trong êm đẹp, tránh cảnh ngày ngày nghi ngờ lẫn nhau thì hơn.”
Trịnh Mỹ Việt không nói gì, Vương Đông Ni vẫn tiếp tục khuyên Kim Mê: “Cô đừng lôi sự nghiệp của bản thân ra đùa, công ty rất quan tâm tới sự phát triển của cô, mới vừa kiếm cho cô một vai diễn nữ chính đấy.”
Khóe môi Kim Mê giật một cái, nếu như không có cái vai nữ chính này thì có khi cô cũng chẳng muốn đi đến như vậy. Cô đã xem hết kịch bản của bộ phim mà Vương Đông Ni đưa cho cô rồi, có thể nói là cực kỳ rác rưởi, cô thực sự không hiểu nổi biên kịch đã viết ra loại kịch bản như vậy trong trạng thái tinh thần như thế nào nữa. Thế nhưng, Vương Đông Ni nói rằng hiện tại cô chỉ có thể nhận được những kịch bản kiểu này, còn bắt cô nhất định phải diễn nó.
“Kịch bản bộ đó thực sự không ổn, nhìn là biết ngay là phim rác rồi, dù có ngược về hai mươi năm trước thì kịch bản như vậy cũng vẫn quá lỗi thời.”
Trước đó, Vương Đông Ni cũng đã thảo luận về chuyện kịch bản với Kim Mê một lần rồi nên lúc này cô ta cũng chẳng còn kiên nhẫn nổi nữa: “Cô có biết có bao nhiêu người cả năm trời không có phim để quay không? Cô có phim để đóng mà còn kén cá chọn canh cái nỗi gì nữa? Hơn nữa, các trào lưu văn học luôn xoay vần, chủ đề mà hai mươi năm trước bị coi là lỗi thời thì giờ lại là mốt.”
“Mốt thì mốt nhưng quan trọng là viết dở lắm, kịch bản mà còn sơ sài như vậy thì liệu các phương diện khác có thể tốt nổi không?”
Trịnh Mỹ Việt không nhịn được bật cười “hừ” một tiếng, đứng bên cạnh lẩm bẩm khe khẽ: “Phim có kịch bản tốt, có ekip sản xuất tốt thì cũng có đấy nhưng quan trọng là người ta có để mắt tới cô hay không?”