ẤU NƯƠNG TÌM MẸ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-05 18:36:08
Lượt xem: 3,405
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta sức lớn thế mà còn chưa giãy ra nổi!
“Ta… ta tên là Vân Thư…”
Nói xong, ta bắt chước bộ dáng dịu dàng mà Diêu ma ma từng dạy, nhẹ nhàng cúi đầu, ra vẻ e lệ.
Hiện trường chợt lặng như tờ…
Tên buôn người tức đến mức tự tát cho mình một bạt tai, vội vã bước lên trước, nói rõ gốc tích của ta:
“Bẩm Thế tử gia, nha đầu này mười tuổi, tên thật là Ấu Nương, quê ở Dương Châu. Phụ thân con bé là nông dân làm lụng ngoài đồng, mấy năm nay mất mùa liên miên, đành phải bán con nuôi lấy miệng ăn. Lúc ta đưa nha đầu này đi, mẫu thân nó cũng bị đem cầm cho người ta làm thiếp sinh con rồi…”
Thế tử gia nghe xong, sắc mặt liền sa sầm, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay ta, không hề buông.
“Tốt, nha đầu này bản Thế tử giữ lại. Còn lại, phu nhân cứ tự chọn đi.”
Nói rồi, mặc kệ gương mặt đen sì của Thế tử phu nhân, hắn kéo tay ta bước đi.
Suốt dọc đường, hắn sải bước thật nhanh, sắc mặt cũng rất nghiêm nghị.
Còn ta thì càng đi càng cảm thấy hân hoan rộn rã trong lòng.
Quả không sai lời Diêu ma ma từng nói — nam nhân đều là kẻ nôn nóng.
Xem chừng thế này, chắc chẳng mấy chốc là ta được làm thiếp rồi!
Thế tử gia kéo ta đi thẳng vào hậu viện.
Dọc đường đi, nha hoàn, gia đinh tấp nập, hoa nở rực rỡ, đình đài lầu các đâu đâu cũng tinh xảo lạ lẫm — đều là những thứ mà nơi quê mùa như Dương Châu chưa từng thấy bao giờ.
Ta thầm nghĩ, nhất định phải hết lòng hầu hạ Thế tử gia cho tốt, như vậy mới có thể được ở lại chốn tiên cảnh này.
So với quê nhà, nơi đây chẳng khác nào thiên cung!
Ta tưởng Thế tử gia sẽ đưa ta đến một căn phòng vắng vẻ, sau đó… sẽ làm như lời Diêu ma ma từng dạy: thế này, thế kia…
Nào ngờ, hắn lại dẫn ta đến một tòa tiểu Phật đường sâu trong hậu viện.
Ta có chút băn khoăn — chẳng lẽ khẩu vị nhà giàu đều kỳ quái như vậy sao?
Ngay cả Phật đường cũng dùng để…
Nhưng ta không dám hỏi gì. Dù sao thì sau này còn phải thổi vài lời bên gối nhờ vả hắn mới mong cứu được mẫu thân.
Vừa bước vào Phật đường, ta đã thấy hai vị lão nhân ngoài năm mươi đang quỳ trước tượng Phật, thành kính khấu đầu.
Ta liền thấy hổ thẹn trong lòng — có lẽ Thế tử gia không hoang đường như ta tưởng.
Haizz… cũng tại Diêu ma ma dạy toàn thứ rối tinh rối mù!
“Phụ thân, mẫu thân, đừng khấn Phật nữa, người nên khấn là nhi tử đây này! Phật không tìm được muội muội, còn con có lẽ đã tìm thấy rồi.”
Thì ra, hai vị ấy lại chính là Trấn Quốc công và Quốc công phu nhân!
Câu nói khi nãy của Thế tử gia chẳng rõ ràng gì cả, khiến Trấn Quốc công chau mày, lộ vẻ bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/au-nuong-tim-me/chuong-2.html.]
Thế nhưng vừa quay đầu trông thấy ta, ông lập tức sững người.
Một ông lão to lớn thế kia, vậy mà chỉ nhìn mặt ta thôi đã trào nước mắt, hai giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt đục mờ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ông run run kéo tay lão phu nhân vẫn đang thành kính khấn Phật:
“A Lâm, bà mau quay đầu lại xem, ai đến kìa.”
Phu nhân cắm nén nhang xong mới từ từ ngoảnh lại.
Vừa thấy ta, bà liền dụi mắt lia lịa.
“Trời đất ơi! Đứa nhỏ này sao mà cao thế, dung mạo… lại có phần quen mắt nữa.”
Trấn Quốc công nghe thế, liền bật cười trong cơn tức.
“Đứa nhỏ này rõ ràng giống y đúc bà hồi còn trẻ, chỉ là vóc dáng thì giống ta, cao lớn, chẳng giống Tĩnh Tĩnh chút nào…”
“Tĩnh Tĩnh… Tĩnh Tĩnh của ta…”
Vừa nghe hai chữ “Tĩnh Tĩnh”, lão phu nhân liền sụp đổ.
Bà nhào tới, siết chặt lấy cánh tay ta.
“Con đã từng gặp Tĩnh Tĩnh của ta chưa? Lúc bị thất lạc, con bé mới tám tuổi, búi hai búi tóc nhỏ, mặc áo váy màu sen nhạt, cười lên rực rỡ như đóa mẫu đơn. Đúng rồi… eo con bé có một vết bớt hình tam giác màu đen. Đến nay chắc cũng hai mươi lăm tuổi rồi.”
Mẫu thân ta… hình như không có vết bớt tam giác ở eo…
Thế nhưng mẫu thân rất đẹp!
Nếu bà có thể được Quốc công gia để mắt tới mà thu làm thiếp, vậy thì chẳng cần bị đem đi làm người đẻ thuê hết lần này đến lần khác nữa, phải không?
Nghĩ vậy, ta vội òa khóc quỳ xuống.
“Cứu mẫu thân con… xin các người mau đi cứu mẫu thân con… nếu còn tiếp tục sinh con nữa, bà ấy sẽ c.h.ế.t mất…”
“Con nói gì? Tĩnh Tĩnh của ta sắp c.h.ế.t rồi ư?!”
Lão phu nhân trừng mắt nhìn ta, ánh mắt hoảng hốt và đau đớn kia — y hệt như dáng vẻ của mẫu thân ta khi hay tin muội muội vừa sinh ra đã bị phụ thân ta bỏ lại nơi rừng núi.
Ta bỗng thấy mình thật đê tiện… nhưng ta đã hai năm không được gặp mẫu thân rồi.
Ta thật sự rất nhớ bà.
“Vài năm trước, phụ thân con sa vào cờ bạc, bao nhiêu gia sản đều bị ông ta nướng sạch. Sau này không còn cách nào sống tiếp, ông ta liền bỏ rơi muội muội mới sinh. Hai năm trước, thấy người khác mang thê thử đi cầm có thể đổi được nhiều bạc, liền…”
“Lần gần nhất, mẫu thân vừa sinh xong một bé trai, đứa nhỏ mới đầy tháng. Phụ thân ta lại kéo bà về, rêu rao khắp làng rằng bà có thể sinh con trai, bèn đem bà cầm giá cao cho Vương viên ngoại ở thôn bên.”
“Hôm ấy, nghe tin có kẻ buôn người đến làng thu mua người, ông ta lập tức bán cả con đi. Phụ thân con ham mê cờ b.ạ.c như thế, mẫu thân sinh xong lần này rồi về, nhất định lại bị bán tiếp, trở thành người đẻ thuê cho nhà khác.”
“Trong làng có không ít đại thẩm vì sinh quá nhiều mà c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn. Có người sinh con gái, bị nhà bên trả về mắng là đồ xui xẻo, vừa mất tiền lại vừa mất mặt, họ liền bị đánh c.h.ế.t ngay tại chỗ…”
Dứt lời, nước mắt ta rơi lã chã không ngừng.
“Hoang đường! Quá đỗi hoang đường!”
Lão phu nhân giận đến mức đôi mắt đỏ bừng, ngồi bệt xuống đất, nước mắt lã chã rơi không ngớt.