Cô vùi mặt n.g.ự.c Hoắc Dữ Sâm, nước mắt kinh hãi trào , chậm rãi thấm ướt áo .
Cô cứ ngỡ quên chuyện dây cáp kiếp . thực , cô bao giờ quên. Chỉ là cô chôn vùi ký ức đó sâu trong tâm trí.
một khi gặp chuyện tương tự, cảm giác kinh hoàng ập đến.
Thật , chuyện đó chỉ xảy trong vài giây.
trong những giây phút đó, bao suy nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Một mặt cô nghĩ rằng nếu ngã cũng chẳng . mặt khác, cô thực sự sợ hãi vì vết sẹo từ chuyện kiếp .
Trong lúc ngã, cô tưởng tượng Hoắc Dữ Sâm đang cứu , nhưng cô điều đó sẽ xảy vì lúc đó đang ở trong thư phòng. Cô nghĩ đến nhiều khả năng sẽ xảy với khi ngã xuống, nhưng điều xảy chắc chắn trong danh sách khả năng của cô: cô sẽ an rơi vòng tay của Hoắc Dữ Sâm.
Hơi ấm từ nước mắt của cô dường như thấm qua lớp áo len mỏng manh và truyền tất cả cảm xúc sang Hoắc Dữ Sâm. Anh gì mà chỉ vỗ nhẹ lưng Hoắc Vũ để an ủi cô.
Chứng kiến những gì xảy , sắc mặt của Sở Tuyết Nghi cũng .
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi hãy truyện ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em động lực chương nhanh ạ.]
Nếu nhờ cô chỉ đường, Hoắc Vũ di chuyển sang trái, chiếc ghế ngã, và Hoắc Vũ trải qua tất cả những điều kinh hoàng .
Sở Tuyết Nghi cẩn thận bước đến bên cạnh Hoắc Vũ và với giọng áy náy.
- Xin , A Vũ. Chị chỉ đường đúng cho em.
Hoắc Vũ ngẩng đầu lên lau nước mắt.
- Chị Tuyết Nghi, của chị. cẩn thận.
- Không, chị chỉ đường sai .
- Không, là để ý.
Chuyện , thật khó mà rõ tại ai.
là tai nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-qua-tot-phai-lam-sao/chuong-107.html.]
Và vì chuyện của Hoắc Vũ, nhiều nhà đến hỏi thăm Hoắc Vũ .
Tuy nhiên, Hoắc Dữ Sâm phớt lờ họ và hỏi.
- Em vẫn còn sợ ?
Hoắc Vũ nức nở, gật đầu lia lịa.
- Vâng.
Dù cô nặng lắm, nhưng Hoắc Dữ Sâm vẫn sẽ thấy mệt mỏi vì sức nặng nếu giữ cô quá lâu. Vì , Hoắc Vũ hiệu cho đặt cô xuống sàn.
Khi Hoắc Vũ xuống sàn, Hoắc Vũ nắm lấy tay trái của Hoắc Dữ Sâm và khóa tay họ với .
Hoắc Vũ chớp mắt .
- Anh hai cứ nắm tay em , em sẽ sợ nữa.
Có thể thấy sự ỷ nhất định Hoắc Dữ Sâm qua ánh mắt của Hoắc Vũ.
- Được.
Nhìn những ngón tay đan của họ, ý nghĩ sẽ bao giờ thể bước thế giới của hai em bỗng trỗi dậy trong đầu Sở Tuyết Nghi.
Cô Hoắc Dữ Sâm đang cách xa như thể là một xa lạ.
Ý nghĩ vô cùng mãnh liệt.
Khi còn nhỏ, cô theo gần mười năm. dù là Hoắc Dữ Sâm 12 tuổi, luôn vui vẻ và hòa đồng, Hoắc Dữ Sâm 12 tuổi, luôn lạnh lùng và thờ ơ, Hoắc Dữ Sâm bao giờ đáp tình cảm của cô.
Giống như chẳng liên quan gì đến sự dịu dàng, luôn mang theo một luồng khí lạnh lùng và xa cách.
khi còn nhỏ, cô luôn mơ ước thể kéo một đàn ông như khỏi luồng khí đó.
Cô trở nên giống hơn, nhiều cảm xúc hơn. Và cô là lý do khiến đổi.
Trong thế giới , cô chút miễn nhiễm nào với Hoắc Dữ Sâm, chỉ Hoắc Dữ Sâm. Dù là ngày xưa, bây giờ, cô đều thể cưỡng sức hấp dẫn của , và cô cũng cưỡng .