Thời gian trôi qua nhanh.
Giang Tiểu Chỉ lên năm nhất.
Ngày đầu tiên báo danh, Lục Cẩm Xuyên và Từ Nghệ sớm đón Giang Chỉ.
“Thế nào? Ngày đầu tiên học ai bắt nạt nhóc ?” Lục Cẩm Xuyên Giang Chỉ mở miệng hỏi.
Giang Chỉ lắc lắc đầu.
“Nói cho nhóc , Giang Tiểu Chỉ đừng sợ, ai bắt nạt thì nhóc trở về cho . Anh hai trút giận cho nhóc, bây giờ hai của nhóc cũng là cổ đông danh dự của trường học . Có việc gì thì hai sẽ che chở nhóc!”
Giang Chỉ hai , khó hiểu xoay đầu một cái!
Còn Từ Nghệ thì nheo nheo mắt : “Cậu trở thành cổ đông danh dự từ khi nào ?”
“Không gì, đây đầu tư điện ảnh kiếm chút tiền ? Cho nên đầu tư một tòa nhà cho trường học.” Lục Cẩm Xuyên chút nào để ý .
Đầu tư một tòa nhà!!!
Từ Nghệ và Giang Chỉ trợn tròn mắt!
“Cho nên, Giang Tiểu Chỉ, nhóc nhớ kỹ nhóc cũng chỗ dựa, nếu ai dám bắt nạt nhóc trong trường, hai sẽ nhóc đ.á.n.h đầu ch.ó của nó.” Vẻ mặt của Lục Cẩm Xuyên ngang tàng!
Vừa nghĩ tới mạng tìm nhiều sự kiện bạo lực học đường như , trong lòng của Lục Cẩm Xuyên lập tức khó chịu.
Giang Chỉ xong trừng mắt, cô nhóc lầm chứ.
Từ Nghệ tức nga tại chỗ: “Cho nên chỉ vì một chuyện như , mà quyên góp một tòa nhà?”
“Cái gì gọi là chỉ vì một chuyện như , đây chính là chuyện lớn!” Lục Cẩm Xuyên cực kỳ hài lòng cách của Từ Nghệ.
“Được , dù thì cũng tiền.”
Từ Nghệ sờ sờ đầu của Giang Chỉ: “Thấy , Chỉ Chỉ, em thể để tiền của trai nhóc mất trắng, nếu chuyện gì thì chắc chắn cho trai em nha.”
“Em , hai.” Giang Chỉ Lục Cẩm Xuyên, thì tổng tài bá đạo là thật sự! Chỉ quyên góp một nhà bình thường gì lạ.
“Được, vì chúc mừng ngày đầu tiên nhập học của Giang nhóc con nhà chúng , hôm nay chúng ăn một bữa thật ngon thôi.”
Lục Cẩm Xuyên cũng vui vẻ .
“Được, !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-177.html.]
Mấy lên xe, ngay khi Lục Cẩm Xuyên khởi động xe đột nhiên một phụ nữ chạy tới.
“Uy, cô là ai ?” Lục Cẩm Xuyên suýt chút nữa đụng , sắc mặt khó coi.
“Cậu Lục, Lục, cứu cứu , cứu cứu !” Người phụ nữ thấy Lục Cẩm Xuyên, chuẩn quỳ xuống.
“C.h.ế.t tiệt! Cô là ai chứ! quen cô, cũng đừng tới chỗ của ăn vạ!”
Lục Cẩm Xuyên phụ nữ lảo đảo lắc lư, mặt dọa cho trắng bệch, kiếp!
“Cậu Lục, cứu cứu , mang thai. Đứa nhỏ cũng chỉ thể cứu.”
Sau đó chợt thấy tay của phụ nữ chặt chẽ bám cửa xe.
“Lục Cẩm Xuyên, thế ! Vậy mà một đứa con!!!”
Người phụ nữ mới xong, đó lập tức vang lên tiếng rống giận của Từ Nghệ.
“Chị cái gì ? Đứa con gì chứ? Cô m.a.n.g t.h.a.i liên quan gì tới chứ.”
Lục Cẩm Xuyên suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Chị Từ, chị đừng phụ nữ bậy, em và phụ nữ quen .”
Lục Cẩm Xuyên lập tức giải thích: “Uy, cô gái , cô rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào, cho tới bây giờ hai chúng từng gặp mặt mà, nếu cô bịa đặt lung tung, sẽ báo cảnh sát!”
Lục Cẩm Xuyên thật sự vui, trong lời mang theo sự đe dọa.
Người phụ nữ vội vàng mở miệng :
“Cậu Lục, là rõ ràng, m.a.n.g t.h.a.i con của Lục đổng!”
“???”
“Cái gì???”
Sau đó chỉ thấy phụ nữ hai câu, biến thành vẻ mặt cầu xin.
“Cậu Lục, cầu xin , giúp .”
“Không vị tiểu thư , nếu cô m.a.n.g t.h.a.i thì cô nên tìm Lục Kiến Hành! Cô tìm lợi ích gì chứ? Đứa bé của .” Lục Cẩm Xuyên cảm thấy như một chuyện .
“Cậu Lục, Lục đổng cần đứa nhỏ , nhưng đứa nhỏ đều hơn ba tháng, thế nào cũng là một sinh mệnh mà, nếu nhận đứa bé Giang Chỉ , cũng giúp , là bụng mà.”