"Cậu dậy cho ông đây, thấy ?" Lục Cẩm Xuyên tức giận bùng nổ.
mà, đáp là tiếng ngáy ngủ của Thôi Hạo Bạch.
"Mẹ nó!"
Lục Cẩm Xuyên đang say ngủ, khóe miệng giật giật một lúc. Sau đó lấy chăn ngủ sô pha.
mới một nửa, Lục Cẩm Xuyên ngay lập tức phản ứng , dựa cái gì ngủ ở bên ngoài?
Lục Cẩm Xuyên đầu , càng nghĩ càng cảm thấy gì đó đúng, đó liền ném chăn về giường.
Sau đó Lục Cẩm Xuyên cũng lên giường, diện tích mà hai chiếm giữ, Lục Cẩm Xuyên mạnh mẽ đẩy Thôi Hạo Bạch sang bên khác.
Thôi Hạo Bạch theo bản năng rầm rì hai tiếng.
"Xích qua bên mau."
Lục Cẩm Xuyên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mãi cho đến khi Thôi Hạo Bạch thu trong góc nhỏ.
Nhìn Thôi Hạo Bạch, Lục Cẩm Xuyên hừ một tiếng, giữ lắm , còn hưởng thụ gì nữa chứ.
Nghĩ nghĩ , Lục Cẩm Xuyên tiếp tục tìm một cái gối khác đặt ngăn giữa hai .
Cuối cùng, Lục Cẩm Xuyên lòng ngủ.
Ngày hôm , mở to mắt, liền thấy một khuôn mặt phóng đại, Lục Cẩm Xuyên sợ tới mức ngã phịch một tiếng.
Ba giây , Lục Cẩm Xuyên rốt cuộc hồn , nhớ tới chuyện xảy ngày hôm qua, ở giường, Lục Cẩm Xuyên cảm thấy nên nhất thời mềm lòng.
Bên Lục Cẩm Xuyên trừng mắt lườm Thôi Hạo Bạch một cái, nhặt gối từ đất lên đó xuống giường.
Ở bên khác, khi Giang Chỉ tỉnh dậy, phát hiện hai dậy .
"Anh hai, hôm nay dậy sớm thế?" Giang Chỉ khó hiểu Lục Cẩm Xuyên.
Ngày nào hai cũng ngủ cho đến khi mặt trời lên tới m.ô.n.g mới chịu dậy.
Lục Cẩm Xuyên bộ dạng kinh ngạc đó của Giang Chỉ, hừ một tiếng, thật là chuyện bé xé to.
"Có cháo đây, nhanh chóng ăn ." Lục Cẩm Xuyên thúc giục Giang Chỉ..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-167.html.]
"Oa! Anh hai, còn nấu cháo ." Giang Chỉ hai, chớp chớp mắt, lâu lắm hai nấu cơm cho cô bé ăn.
Hôm nay hai gì đúng!
"Ăn cơm, ăn cơm." Lục Cẩm Xuyên thấy Giang Chỉ chằm chằm , chút ngượng ngùng gõ gõ cái bàn.
Giang Chỉ chớp chớp mắt.
Bên Giang Chỉ mới cầm đôi đũa lên, đột nhiên thấy ở trong phòng của hai, một !
Cái miệng của Giang Chỉ há thành một chữ O to tròn!
"Anh Hạo Bạch?"
Lục Cẩm Xuyên đầu liếc Thôi Hạo Bạch một cái, đó đầu .
Giang Chỉ Thôi Hạo Bạch Lục Cẩm Xuyên, kinh ngạc thốt : "Anh hai, hôm qua hai ngủ cùng ?"
"Khụ khụ khụ khụ…"
Lục Cẩm Xuyên suýt chút nữa sặc mà cần uống nước.
"Nói bậy gì đó?"
Giang Chỉ chớp chớp mắt, cô bé bậy gì hết, hơn nữa đồ mà Đại Bạch mặc còn là quần áo của hai nhà .
Giang Chỉ đột nhiên nghĩ tới những lời đồn thổi mạng, đó nghĩ tới lời mà hai đây, khó trách hai thích phụ nữ!
Hóa vấn đề là đây!
Lục Cẩm Xuyên đôi mắt của Giang Tiểu Chỉ xoay chuyển mấy vòng, trừng mắt liếc cô nhóc: "Nhóc đang suy nghĩ miên man cái gì đấy!"
Lục Cẩm Xuyên gõ đầu Giang Tiểu Chỉ một cái.
"Không , !" Giang Chỉ lập tức lắc đầu: "Em ăn cháo."
Hớp một ngụm, Giang Tiểu Chỉ suýt chút nữa phun vả đầu lưỡi của , hai cái gì đây, tại ngọt như . Xấu hổ !
"Chào buổi sáng, Xuyên, chào buổi sáng, Chỉ Chỉ." Giọng trầm thấp và phần lười biếng của Thôi Hạo Bạch lúc vang lên trong phòng.
Ánh mắt của Giang Chỉ sáng lên. A, giọng của Hạo Bạch dễ quá mất, đây là lỗ tai sẽ m.a.n.g t.h.a.i giống như lời mà .