Lúc , Thôi Bạch Họa đưa mắt về phía Giang Tiểu Chỉ, đó xổm xuống, quan sát thấy đôi mắt đỏ lên của Giang Chỉ.
“Chỉ Chỉ!”
“Ooooo……. Anh diễn giỏi đến nỗi khiến em luôn đó. Anh Bạch , thật trai!
“Anh Bạch , thật trai!”
“Cảm ơn Chỉ Chỉ khen, vui."Bạch Hạo Giang Tiểu Chỉ, nhẹ giọng xin .
“Anh Bạch , nhất định giữ gìn sức khỏe thật , bình thường, nhất định ăn cơm đúng giờ nhé.”
Bởi vì tình tiết trong phim , một thời gian Thôi Bạch Hạo ăn cơm đúng giờ nên mới bệnh, chắc là điều đó khắc sâu tâm trí của Giang Chỉ .
“Yên tâm , Chỉ Chỉ, đó đều là giả thôi, chắc chắn sẽ chú ý ăn cơm.
Không chỉ một chú ý ăn cơm, Chỉ Chỉ cũng ngoan ngoãn ăn cơm nhé, chúng đều thật khỏe mạnh, hơn nữa, em cũng nhớ lời trai em , nhớ .”
“Ừm, em sẽ.”
Lục Cẩm Xuyên gần đó, thấy hai cứ thì thà thì thầm, to nhỏ cái gì đó với , loáng thoáng vài chữ, thấy Giang Chỉ khoa trương khen Thôi Bạch Hạo là trai nhất thế giới.
Câu đó mới lọt tai, Lục Cẩm Xuyên liền khẽ hừ một tiếng, bây giờ đến trai nhất cũng còn là nữa , cái con nhóc Giang Tiểu Chỉ chuyên lừa đảo .
Cuối cùng, Lục Cẩm Xuyên tựa như vương hậu cao, bất đắc dĩ quan sát cảnh tượng mắt, tách hai bọn họ .
Anh Lục khịt mũi, hừ nhẹ:
“Nếu thích Bạch như , thế ném em cho tên nhé?”
“Anh, trẻ con thật đấy!"Giang Tiểu Chỉ đây, thèm sợ !
Trên xe, Lục Cẩm Xuyên Giang Tiểu Chỉ, cuối cùng, chỉ thể tung đòn sát thủ:
“Giang Tiểu Chỉ, hôm nay bài tập em vẫn xong, từ mới tiếng cũng thuộc nhỉ?”
“Còn bài tập luyện chữ nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-163.html.]
“Trẻ em cần phát triển những thói quen . Cái gì mà phim ảnh, cái gì mà theo đuổi idols, đó đều là những việc mà những đứa trẻ ngoan nên . Học tập mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.”
Lục Cẩm Xuyên bật chế độ, b.ắ.n s.ú.n.g liên thanh.
Giang Chỉ ???
Nhóc cảm thấy, hình như trai đang bí mật bán hàng lậu.
“Sao, ý kiến?"Lục Cẩm Xuyên vỗ vỗ lên đầu Giang Tiểu Chỉ.
“Không dám."Giang Chỉ bĩu môi, “Ôi, ai biểu em là trẻ con chứ? Không chút nhân quyền nào cả.”
Lục Cẩm Xuyên thoáng qua Giang Tiểu Chỉ, khinh thường :
“Hừ, cho nhóc nhé, dù cho nhóc trưởng thành chăng nữa, nhóc cũng sẽ ông đây quản thúc thôi.”
“Anh, là quỷ hả?”
Lục Cẩm Xuyên vốn chẳng thèm để tâm đến, về phía cô nhóc, mặt quỷ:
“Hừ, trai chính là một mụ phù thủy già đấy, chỉ thích chạy quản những đứa trẻ hư như em thôi.”
“Em sợ!"Giang Chỉ lắc đầu. “Lúc em tìm bảy chú lùn, thì nhất định sẽ đ.á.n.h bại thôi.”
“Chỉ bảy chú lùn thôi hả? Chân của ngắn , còn tìm bảo vệ! Hơn nữa, bọn họ thấp như , thể đ.á.n.h bại nổi mụ phù thủy như hả?”
“Đây là phép ẩn dụ hình ảnh thôi."Giang Tiểu Chỉ thầm tự hứa với lòng, nhất định tìm một cao thật cao, cao hơn cả trai, để ông thể nhạo nhóc nữa.
Trên đường về, Lục Cẩm Xuyên bỗng nhận cuộc gọi từ quản lý.
“Lần , xử lý , suy nghĩ hơn ít .”
Mà, cái gì chứ?!
Suy nghĩ về lời của Từ Nghệ một lúc, Lục Cẩm Xuyên liền hiểu ẩn ý trong đó. Chắc là chị cho rằng mắng vì bộ phim , khiến mang tiếng , nên mới quyết định hành động như thế, tự tạo chủ đề lăng xê cho bản .
Lục Cẩm Xuyên khẩy, “Chị Từ, em như chị nghĩ , chẳng qua là vì con nhóc Giang Tiểu Chỉ đó thôi, còn em gì rảnh mà quan tâm đến phim của Thôi Bạch Hạo chứ? Cho nên, chị , chị cần khen em .”