Lúc , đạo diễn khẽ sang Lục Cẩm Xuyên, :
“Cảm ơn Cẩm Xuyên, mong rằng, sẽ những tài năng trẻ như Lục đây, đồng ý tham gia xây dựng phim cùng với chúng .”
Lục Cẩm Xuyên mỉm . JPG!
Thôi Bạch Hạo bục, tươi Lục Cẩm Xuyên, thấy Lục Cẩm Xuyên cất công đến đây thật sự vui.
Chỉ là đương sự, Lục Cẩm Xuyên, chẳng vui vẻ là mấy!
Đặc biệt là việc các thể loại phương tiện truyền thông ngừng phỏng vấn, ngừng hỏi hỏi hỏi, khiến Lục cực kỳ bực bội, buộc rơi đường cùng, thành công cụ quảng cáo hình .
mà, từng đó vẫn là kết thúc, khi thành tất cả các thủ tục cần thiết, đạo diễn và nhà sản xuất mời Lục Cẩm Xuyên đến một bữa tiệc.
“Không, về đây."Nghe thấy lời mời, Lục Cẩm Xuyên liền vội vàng từ chối.
“Vất vả lắm mới gặp một , cùng luôn! Lục Thần!”
Đạo diễn mỉm , tỏ vẻ vô cùng hiếu khách.
“Thật sự , đem theo trẻ con nữa, ngày mai con bé còn học nữa, dịp chúng uống với .”
“Được, , chúng quấy rầy Lục nữa."Đạo diễn vỗ vai Lục Cẩm Xuyên, “Đây là danh của , về chúng thêm wechat nhé, nhất định mời một bữa.”
Lục Cẩm Xuyên nhận lấy, “Chắc chắn, chắc chắn .”
“Được, định nhé, mong Cẩm Xuyên sẽ từ chối nữa. À đúng .”
Nói đến đây, đạo diễn bất chợt đổi giọng: “Cẩm Xuyên, bây giờ một bạn đang đạo diễn, trong tay cũng đang một cái kịch bản, hiện tại vẫn bắt đầu xây dựng, là xem thử một chút.”
???
Lục Cẩm Xuyên xong, mới đột nhiên hiểu , vì đạo diễn nhiệt tình đến ! Đây chính là thu hẹp cách, lôi kéo đầu tư!
“Được thôi."Lục Cẩm Xuyên suy nghĩ một lát, đó nhanh chóng đồng ý.
Đạo diễn thấy bản đạt mục đích, liền rời , giao vị trí cho Thôi Bạch Hạo.
Thôi Bạch Hạo Lục Cẩm Xuyên, nụ treo môi mãi vẫn tắt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-trai-dinh-luu-hoc-lam-cha/chuong-162.html.]
“Anh Lục, hôm nay tới đây, em thật sự cảm thấy vui.”
Lục Cẩm Cẩm Xuyên thèm kiêng nể, trừng mắt, “Đừng nghĩ nhiều."Nếu vì con nhóc đó, thì còn lâu mới vác xác đến đây.
“Anh , dù nữa, em cũng vui khi đến đây, nhất là hôm nay, lúc về phía em để trả lời câu hỏi, em cảm thấy cảm động.”
Lục Cẩm Xuyên Thôi Bạch Hạo xong, liền chà xát cánh tay, biểu cảm kiểu gì chứ, thật ghê tởm.
“Đừng gần , nhu cầu chuyện với , cũng đừng mà suy diễn lung tung, nếu Giang Tiểu Chỉ, cũng sẽ ở đây .
Còn , vì mà như , đừng quá tự đa tình, chỉ thứ thấy thôi.”
“Ừm, , em mà.”
Thôi Bạch Hạo mỉm gật đầu, Lục là một mạnh miệng, nhưng mềm lòng, nếu thật sự đến, thì sẽ bất kỳ ai thể thuyết phục đến đây.
Lục Cẩm Xuyên liếc mắt Thôi Bạch Hạo một cái, tên còn một bữa tiệc đang chờ nữa, thế nên liền tức giận bổ sung: “Dạ dày của , tự hiểu chứ, đúng , uống ít thôi.”
Đôi mắt Thôi Bạch Hạo ánh lên tia vui vẻ, , Lục nhà chính là như . Không cách quan tâm khác.
“Em , yên tâm , em tự chăm sóc bản .”
“Ai lo lắng cho ?"Lục Cẩm Xuyên hệt như con mèo dẫm đuôi.
Ai rảnh mà quan tâm đến cái tên chứ ???
Lục Cẩm Xuyên mất kiên nhẫn, phất phất tay, “Mau lên."Sau đó nhanh chóng qua Giang Chỉ, :
“Đi thôi, Giang Tiểu Chỉ, sắp muộn , trở về còn thêm sách nữa!”
Hả?
Giang Chỉ phát hiện bản vẫn câu nào với Bạch ! Không !
Giang Chỉ thoát khỏi móng vuốt của trai, chạy tới hét lớn:
“Anh Bạch, !”