Anh ta yêu tôi đến tận xương tủy. - Chương 33: Cậu bé không phải con hoang, Cậu bé họ Cố, Cậu bé là con trai của ta
Cập nhật lúc: 2024-10-02 13:48:10
Lượt xem: 19
"Ahh…., mẹ Yêu, cuối cùng mẹ cũng đến rồi." Khi Tô Mạt và Cố Trì Viễn đến nhà trẻ, hiệu phó và giáo viên dạy học đã đợi ở cửa văn phòng, vội vàng gọi bọn họ vào nói chuyện. "Để tôi giới thiệu với các vị, đây là mẹ của Tử Chương, Hôm nay tôi mời các vị đến đây là vì Dư Dương và Tử Chương đánh nhau..."
"Chờ một chút, cô Trần, cô nhầm rồi, cậu bé kia tự ý đánh con trai tôi trước! Thật khó chịu, một đứa trẻ như vậy lại có thể đánh mạnh như vậy." Sửa lại lời nói của cô Trần, cô ta trừng mắt nhìn Tô Mạt "Các ngươi giáo dục con cái thế nào lại Vô cớ đánh người, đẩy họ xuống đất như vậy, nếu con tôi có vấn đề gì, các ngươi có thể bồi thường được không?"
Tô Mạt vừa bước vào văn phòng, đầu tiên là nhìn con trai đang ngồi trên ghế, đưa ánh mắt an ủi, sau đó quay sang nói xin lỗi với người phụ huynh kia: “Thật xin lỗi, mẹ Tử Chương, thật sự là con tôi sai rồi. để gia đình tôi dạy lại cậu bé, không biếy Tử Chương cậu bé ấy có bị thương không ạ?
"Không cần kiểm tra, nhưng con cô nhất định phải xin lỗi con trai ta!"
"Ta không xin lỗi! Rõ ràng là hắn mắng ta và đẩy ta trước !" Cố Dư Dương vốn đang ngồi yên lặng trên ghế đột nhiên phản bác.
"Thái độ của con thế nào? Con nghĩ đánh người là hợp lý sao?" Mẹ của Tử Chương mập mạp, trừng mắt mắng Dư Dương: "Con đúng là một tên khốn vô học! Hừmmm….!"
Mặc dù cô ta nói nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Cố Trì Viễn một cách rõ ràng, sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị, đôi mắt đen bình tĩnh liếc nhìn người phụ nữ kiêu ngạo này, lập tức kiềm chế bản thân, im lặng.
Cố Trì Viễn đi tới trước mặt con trai, ngồi xuống, mỉm cười với tiểu tử, nhẹ nhàng hỏi: "Dương Dương, là cậu ta mắng con trước rồi sau đó hai người mới đánh nhau sao? Con có thể kể lại chi tiết cho cha nghe chuyện đã xảy ra được không, đừng sợ cha sẽ giúp tôi phân sử. "
Cố Dư Dương gật đầu, tức giận đáp: “Là bạn ấy mắng con trước! Bạn ấy gọi con là con hoang, còn gọi mẹ là đồ yêu tinh là tình nhân. Con bảo bạn ấy im đi, nhưng bạn ấy không nghe, còn yêu cầu các bạn khác làm vậy. Nên con đã đẩy bạn ta và bạn ta bắt đầu đánh con và con đánh lại bạn đó."
"Con à, dù có chuyện gì xảy ra thì đánh người là sai. Mẹ từng dạy con rằng, khi có chuyện, quân tử phải dùng lời nói chứ không phải dùng tay. Người ta nói, còn con làm, vậy con nghĩ ai có lỗi." ?" Tô Mạt dùng giọng điệu dịu dàng khuyên nhủ con trai.
Cố Trì Viễn không hoàn toàn đồng tình với chủ trương dạy dỗ con cái nhẹ nhàng của Tô Mạt, liền đưa tay chạm vào đầu Cố Dư Dương, sau đó đứng dậy quay về phía phụ huynh đối phương, giọng điệu bình tĩnh nói: “Phụ huynh, thật sự là sai rồi. Nhưng tôi muốn hỏi, toàn bộ quá trình đánh một đứa trẻ là gì, cô có hiểu không?
“Theo Dương Dương của tôi, chính con cô là người đầu tiên nói con tôi và mẹ của con tôi bằng những lời lẽ xúc phạm, sau đó vì tức giận con tôi có không may xô cậy bé ngã cậu bé, kết quả là con cô ra tay đánh con tôi trước, sau đó con tôi mới đánh trả?" Cố Trì Viễn nhìn người kia bằng đôi mắt đen láy, cuối cùng quay sang đứa trẻ mập mạp kia.
Đứa trẻ rõ ràng đã quen với việc nói chuyện thẳng thắn và liều lĩnh, cậu bé đáp lại bằng giọng điệu khinh thường: "Tôi không sai. Mẹ tôi nói cô ấy chỉ là tình nhân, vậy thì bạn là con hoang? Trên bài đăng đó đều viết hết."
"Ồ? Có vẻ như người ta thường nói, cha mẹ là người thầy đầu tiên của con cái. Một đứa trẻ như vậy không thể nào lại nói những lời như vậy mà không có lý do. Nếu không phải người lớn đã nói gì đó hoặc dạy điều gì đó trước mặt con cái." Con ơi, chuyện như thế này thì làm sao một đứa trẻ ngây thơ lại có thể nghĩ ra những lời lẽ vô cùng xúc phạm này phải không cha mẹ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-ta-yeu-toi-den-tan-xuong-tuy/chuong-33-cau-be-khong-phai-con-hoang-cau-be-ho-co-cau-be-la-con-trai-cua-ta.html.]
Cố Trì Viễn cuối cùng quay sang giáo viên bên cạnh, bình tĩnh nói: "Dạy bằng lời nói và hành động là gì? Tôi tin rằng cô hiểu rõ điều này hơn. Vì vậy, tôi hy vọng trường mẫu giáo có thể tổ chức nhiều bài giảng phù hợp hơn để phổ biến vai trò của giáo dục. Việc dùng cha mẹ làm tấm gương tốt cho con là vô cùng quan trọng."
“Đương nhiên, vì nói Dương Dương của ta đánh người, nếu con của ngươi bị thương, chúng ta sẵn sàng chịu mọi chi phí y tế. Tương tự, nếu Dương Dương của chúng ta bị tổn thương tâm lý do bị vu khống và công kích cá nhân, ảnh hưởng đến sự trưởng thành của nó.” , Tôi sẽ không bao giờ dễ dãi, nếu tình hình nghiêm trọng, tôi sẽ giao cho bộ phận pháp lý của Cố Gia để bồi thường thiệt hại tinh thần thích đáng ”.
Cố Trì Viễn nói, đưa cho đối phương một tấm danh thiếp : “Nếu có vấn đề gì về việc đưa con đi kiểm tra vết thương, có thể liên hệ với tôi.”
"Àh, nhân tiện, tôi muốn tuyên bố ở đây một điều: Dương Dương của tôi không phải là một đứa con hoang! Cậu bé ấy là cháu trai và là con trai cả của con trai cả tập đoàn Cố Thị, và cậu bé ấy là con trai của tôi! Về phần mẹ của con trai tôi , với tư cách là tương lai của tập đoàn Cố Gia, cô gái trẻ nào đủ tư cách l.à.m t.ì.n.h nhân?
Lời tuyên bố độc đoán của anh ta khiến cha mẹ và giáo viên của bên kia kinh ngạc. Họ nhìn nhau không dám nói gì.
Cố Trì Viễn nói to, lịch sự và có lý, lời nói của anh ta khiến phụ huynh đối phương không nói nên lời, cuối cùng anh ta tuyệt nhiên dẫn con mình ra khỏi văn phòng.
Khẽ gật đầu cảm ơn giáo viên, Cố Trì Viễn bế con trai rời khỏi văn phòng, vừa đi vừa nhẹ nhàng xoa trán của con trai mình và khen ngợi: “Con trai, con thật tuyệt vời! Hôm nay con đã chiến đấu rất đẹp! Con không chủ động gây rắc rối thì đừng sợ, hôm nay con đã bảo vệ tốt nhân phẩm của mình và của Mẹ.”
“Nhưng nói như vậy, người ra tay trước luôn là người chịu thiệt. Khi đối mặt với xung đột, con không thể mất lý trí chỉ vì lời nói của đối phương khiến con tức giận. Con có thể coi đối phương như một con thú không biết nói. Hãy coi lời nói của đối phương như ngôn ngữ của dã thú. Nếu con thực sự muốn ra tay, con có thể để bên kia đánh con vài phát rồi đánh trả, để không ai mắc nợ ai cả".
"Haha, bố nói thật thú vị, bố thực sự có thể làm được điều này à?" Cậu bé chưa bao giờ biết rằng có thể nhìn nhận vấn đề theo cách này, dường như cuối cùng đã mở được cánh cửa đến một thế giới mới. tâm trạng vui vẻ xác nhận với Cố Trì Viễn .
"Đương nhiên, đôi khi, không thể chỉ dùng vũ lực để giải quyết xung đột, còn phải dùng trí óc để qua mặt họ." Cố Trì Viễn dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu nhỏ của cậu bé, khiến cậu bật cười, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi.
Tô Mạt đi theo im lặng nghe hai cha con trò chuyện, trong lòng thầm lo lắng: Dạy con như vậy có thực sự đúng không?
Mặc dù phương pháp của Cố Trì Viễn nghe có lý, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút quá trực tiếp và thô thiển. Suy cho cùng, trẻ em vẫn còn nhỏ và cần sự hướng dẫn chính xác và kiên nhẫn.
Tuy nhiên, điều khiến cô phấn khích nhất là khi Cố Trì Viễn độc đoán tuyên bố trước công chúng rằng Dương Dương là con trai anh và là cháu trai cả của gia đình Cố Gia, đồng thời sửa lại tên của cô và tuyên bố rằng cô là phu nhân tương lai của nhà Cố Gia, nó phá vỡ những tin đồn lan truyền trên Internet.
Phải nói rằng trái tim cô lúc đó tràn ngập sự ấm áp, trái tim trong lồng n.g.ự.c vốn đang đập dữ dội vì tình yêu của cô dành cho anh dường như được trẻ hóa lại và đập không thể kiểm soát.