Anh ta yêu tôi đến tận xương tủy. - Chương 3: tôi phải tìm hiểu về cô ta.
Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:12:00
Lượt xem: 107
" Ừm , đứa bé đó là con trai của ta." Tô Mạt lảng tránh anh ta.
Cô đứng dậy, vòng tay qua vai con trai , chân thành cảm ơn Cố Trì Nguyên : " Cảm ơn anh đã cứu đứa bé."
Nói xong , Tô Mạt vỗ vỗ con trai, ra hiệu đứa bé cũng nên nói lời cảm ơn .
" Chú Cố , cảm ơn chú đã cứu con! " Cậu bé cúi đầu 90 độ ngoan ngoãn nói cảm ơn Cố Trì Viễn .
Sự sợ hãi trước đó đã biến mất khỏi khuôn mặt đứa bé .
Cố Trì Viễn vô cảm gật đầu đáp lại . Sau đó, anh đột nhiên nói " Cha của đứa bé đâu ? "
Lúc anh đang nói chuyện , đôi mắt đen của anh chăm chú nhìn chằm chằm Tô Mạt , khiến Tô Mạt không khỏi cau mày , mím chặt khóe miệng , ho nhẹ một tiếng , nói: " Câu hỏi của anh có chút... Tôi xin lỗi , tôi không muốn trả lời".
Tôi nghĩ anh ấy sẽ dừng lại một cách khôn ngoan nhưng thay vào đó anh ấy vẫn tiếp tục hỏi .
“ Tại sao hắn không ở bên cô ?”
“……”
Tô Mạt không biết anh đang nghĩ gì , quan hệ của bọn họ tốt đến mức khi gặp nhau lại hỏi những câu hỏi riêng tư như vậy ?
Tuy nhiên , dựa trên cách anh thảng thắn nói.
Nếu cô không đưa ra câu trả lời, anh chắc chắn sẽ không bỏ cuộc .
Ngay khi cô đang suy nghĩ về câu trả lời hay nhất thì điện thoại di động của cô reo lên kịp thời để cứu cô .
Cô liếc nhanh cái tên hiển thị trên điện thoại trả lời với giọng điệu vui vẻ : " Anh ơi , xe tới chưa ? Lát nữa mẹ con em sẽ đi tìm anh, xin anh đợi thêm một lát nữa nhé. "
Mạnh Nghiên ở đầu bên kia trầm mặc vài giây , thở dài hai tiếng , cười đùa nói : " Lại mắc kẹt à? Mạt Mạt, sức hấp dẫn của em thật sự đang tăng lên từng ngày. Anh sẽ đón em ." Xe đã đợi ở Lối ra D. Anh đã gửi biển số xe tới WeChat của em, em vui lòng đến đó càng sớm càng tốt .
Theo lý mà nói , Mạnh Nghiên lớn hơn Tô Mạt năm tuổi , lại thích gọi cô bằng cái tên trìu mến này .
Tô Mạt lại thường gọi Mạnh Nghiên là " bạn thân " , không chỉ vì mối quan hệ thân thiết giữa hai người mà còn vì đây là lá chắn mà cô dùng để ngăn cản những người theo đuổi mình , và cô liệt kê số điện thoại di động của Mạnh Nghiên vào sổ địa chỉ của mình . Trên điện thoại cô nghi là " Anh Yêu " hòng đánh lừa các cái đuôi theo mình.
" Được rồi anh yêu , em hiểu rồi. " Tô Mạch mỉm cười nói , rồi nhanh chóng cúp điện thoại và khóa màn hình điện thoại.
Sau khi trả lời điện thoại , cô mỉm cười lịch sự với Cố Trì Viễn, người đang có vẻ mặt u ám: " Xin lỗi , chúng tôi phải đi rồi. " Sau đó, cô lại vỗ về con trai mình và nói : " Con à , tạm biệt chú đi . " ”
Nói xong , không đợi Cố Trì Viễn trả lời , cô nhanh chóng đặt hành lý lên xe đẩy rồi đẩy đi .
Cô nhanh chóng rời đi cùng với đứa trẻ.
Cố Trì Viễn nhìn bóng người đang khuất dần dùng lực nới lỏng cổ áo. Đôi lông mày nhíu chặt lại lộ ra tâm trạng lúc này đang cực kỳ mất bình tĩnh.
Năm năm trước, cô đột ngột biến mất một cách lặng lẽ. Năm năm , anh không ngừng tìm kiếm cô, anh muốn tìm cô, nắm lấy vai cô, hỏi cô tại sao lại thất hứa, tại sao lại rời đi, anh không đủ tốt với cô sao?
Không ngờ hôm nay gặp lại, cô ấy đã trở thành vợ người khác, thậm chí còn sinh con cho người khác...
Họ đã từng rất yêu thương và đồng điệu với nhau nhưng giờ đây họ đã trở thành những người xa lạ với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-ta-yeu-toi-den-tan-xuong-tuy/chuong-3-toi-phai-tim-hieu-ve-co-ta.html.]
Ánh mắt xa xăm vừa rồi của cô khiến anh cảm thấy như một người xa lạ trong mắt cô. Nhận thức này khiến trái tim anh nhói lên, một cảm xúc khó tả nào đó gần như lấn át anh...
Cố Trì Viễn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại sự hỗn loạn trong lòng . Tuy nhiên, cho đến khi ngồi vào ghế sau xe trở về nhà, tâm trạng u ám vẫn tiếp tục lan rộng.
Suy nghĩ một lúc, anh lấy điện thoại di động trong túi ra, nhanh chóng tìm một số điện thoại rồi bấm gọi.
"Chỉ cần giúp tôi tìm một người."
"Ồ, lạ thật! Anh Cố, anh còn cần em giúp anh tìm người à? Tôi nhớ bộ phận tình báo của Cố gia anh là hàng đầu trong nước."
"Không. Tôi muốn một người càng nhanh càng tốt."
Người ở đầu bên kia điện thoại tên là Hứa Cận Chi. Người đứng đầu hiện tại của gia tộc họ Hứa ở thành phố H , anh ta có biệt tài, biết rõ mọi thứ ở thành phố H , lại có đôi tay và đôi mắt tinh tường, rất dễ tìm được người ở thành phố H.
Trước đó anh đang tìm kiếm Tô Mạt nhưng không có kết quả, anh đã tính đến việc nhờ vả Hứa Cận Chi . Tuy nhiên, cuộc đấu tranh phe phái trong gia đình Hứa Gia vào thời điểm đó rất khốc liệt, Hứa Cận Chi quá bận rộn nên không thể để hắn phân tâm được.
Vì vậy, Cố Trì Viễn không đề cập đến chuyện này với hắn ta, để không tạo gánh nặng cho hắn.
"Này, nhìn ngươi lo lắng như vậy, người này thân phận chắc không đơn giản. Để ta đoán xem, người khiến ngươi lo lắng như vậy chỉ có thể là người năm đó..."
"Ừm…, tôi vừa gặp cô ấy ở sân bay, nhưng..." Cố Trì Viễn đơn giản kể cho hắn nghe mọi chuyện xảy ra ở sân bay.
" Ha ha…, thật trùng hợp, bao nhiêu năm nay anh không tìm được cô ấy, không ngờ hai người lại gặp nhau tình cờ như thế này. "
“Giúp tôi kiểm tra tình trạng hôn nhân của cô ấy và ai là cha của con cô ấy. ”
"Được rồi, đây không phải là vấn đề rắc rối, cho tôi 15 phút, sau đó tôi sẽ gửi thông tin liên quan và địa chỉ đến điện thoại di động của cho anh." Hứa Cận Chi vui vẻ đáp lại.
"Ừm…."
Sau khi tắt máy, Cố Trì Viễn hít một hơi thật sâu điếu thuốc từ trên tay, vị nicotine thoang thoảng tràn ngập trong miệng. Anh vươn tay ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng phủi tàn t.h.u.ố.c lá trên tay, nhìn chúng bay đi trong gió, cảm xúc trong lòng dâng trào như một làn sóng.
Anh phải tìm hiểu rõ cô ta.
Tinh!.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Cố Trì Viễn vuốt ngón tay và mở tin nhắn WeChat do Hứa Cận Chi gửi.
Kết quả điều tra, theo dõi cho thấy biển số xe Tô Mạt và con trai lên, lấy từ lối ra D của sân bay là:
Dịch vụ gọi xe trực tuyến của HAxxxx lái xe suốt đường Vành đai trong phía Đông... và xuống xe lúc 18h26 tối trước nhà riêng ở số 6 , ngõ 8,…..
Vừa đọc địa chỉ, tin nhắn thoại của Hứa Cận Chi đã được gửi đến, nói rằng trong hệ thống đăng ký hộ khẩu chỉ tìm thấy thông tin hộ khẩu cũ của Tô Mạt nếu cô ấy đã kết hôn và sinh con ở nước ngoài trong những năm này và không trở về Trung Quốc để cập nhật thông tin, sẽ không có cách nào để biết tình trạng mới nhất của cô ấy.
Về phần con trai cô, hệ thống hộ chiếu ghi tên: Cố Dư Dương, sinh ngày xx , xx , xx năm nay 4 tuổi.
Kiểm tra hệ thống đăng ký hộ khẩu theo tên của đứa bé nó sẽ hiển thị "Không tìm thấy người như vậy". Có lẽ cậu bé sinh ra ở nước ngoài và Tô Mạt không đưa cậu bé về Trung Quốc làm thủ tục đăng ký hộ khẩu nên không tìm được thông tin về cha ruột của đứa trẻ và những thông tin liên quan khác.
Cố Trì Viễn trả lời "Tôi biết", đóng màn hình điện thoại lại và nói với tài xế phía trước, Trần Thúc, hãy thay đổi điểm đến và không quay lại "Thụy Viên" nữa.