ANH MUỐN VỀ ĐỂ CƯỚP DÂU Ư??? - Chương 57: Em Từng Nói Sẽ Bảo Vệ Anh
Cập nhật lúc: 2024-11-20 20:39:45
Lượt xem: 2
Dự đoán của Thư Minh Yên đã đúng, Du Uyển Ngưng cuối cùng đã tìm đến Mộ Du Trầm để được giúp đỡ.
Khi bữa tối gần như đã sẵn sàng, Mộ Du Trầm đi lên lầu gọi cậu xuống ăn tối.
Mộ Du Trầm giúp Du Vĩnh Tiến đẩy xe lăn, hai người chuẩn bị bước vào thang máy thì Du Uyển Ngưng không biết từ đâu xuất hiện, đứng trước mặt Mộ Du Trầm: "Anh!"
Du Vĩnh Tiến giật mình, liếc nhìn con gái: "Sao con đi không có tiếng động gì hết vậy?"
Du Uyển Ngưng cong môi: "Rõ ràng là hai người đang nói chuyện nên không để ý đến con."
Cô ta nhìn Mộ Du Trầm, thận trọng nói: "Anh, em nhờ anh một chuyện được không?"
Mộ Du Trầm nhìn cô ta một cái, ánh mắt không hề d.a.o động.
Du Uyển Ngưng một mình nói tiếp: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh có thể giúp em lựa lời nói tốt trước mặt chị dâu, nhờ chị ấy giúp em một việc rất nhỏ thôi."
Mộ Du Trầm giả vờ không biết: "Chuyện gì?"
Du Uyển Ngưng không muốn nói về việc mình yêu đương rồi bị đá, ba và anh họ của cô ta mà biết sẽ mắng cô ta c.h.ế.t mất.
Du Uyển Ngưng hàm hồ nói: "Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, em nghe khẩu khí của chị dâu, chị ấy nhất định có thể giúp em, nhưng chị ấy có ý kiến với em, anh giúp em thuyết phục chị ấy đi mà."
Mộ Du Trầm nhướng mi: "Tại sao cô ấy lại có ý kiến với em?"
Du Uyển Ngưng được hỏi nghẹn lời, không thể trả lời.
Do dự một hồi, cô ta cắn răng nói: "Trước đây quan hệ tụi em không tốt, lại có chút mâu thuẫn, chị ấy có lẽ sẽ không thích em lắm."
Lần này Du Vĩnh Tiến là người đầu tiên lên tiếng: "Biết từng có mâu thuẫn mà còn nhờ người khác giúp, chị dâu con dựa vào cái gì mà giúp con? Con không đi nhờ chị dâu, ngược lại nhờ anh họ con, một chút thành ý cũng không có, chị dâu có thể giúp con mới là lạ."
Du Uyển Ngưng: "..."
Mộ Du Trầm đẩy xe lăn cùng Du Vĩnh Tiến vào thang máy.
Nhìn thấy Du Uyển Ngưng đi vào, Mộ Du Trầm liếc nhìn cô ta một cái, hỏi ngược lại: "Nếu chị dâu cần em giúp một việc, em sẽ giúp chứ?"
"Dĩ nhiên em sẽ!"
Cảm thấy ba và anh họ không tin, Du Uyển Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy tụi em không tiếp xúc với nhau, nhưng cũng không có hận thù sâu sắc, em là người lạnh nhạt vô tình sao? Nhưng chị ấy muốn em giúp, dù sao cũng phải nói điều gì đó tốt đẹp với em có đúng không?"
Vừa dứt lời, Du Uyển Ngưng đã nhận ra ý của Mộ Du Trầm.
Cô ta phải đến gặp Thư Minh Yên nói điều tốt đẹp.
Thang máy đi xuống lầu một, cửa mở ra.
Khi Mộ Du Trầm đẩy xe lăn của Du Vĩnh Tiến ra, nhàn nhạt nói: "Trong nhà chị dâu em là người có quyền định đoạt, em cầu xin anh cũng vô dụng."
Bỏ lại Du Uyển Ngưng phía sau, Mộ Du Trầm đi cùng cậu đến phòng khách.
Sau đó Du Vĩnh Tiến mới quay lại và hỏi: "Con bé nhờ Minh Yên giúp gì thế?"
Mộ Du Trầm trấn an: "Không có gì nghiêm trọng, cậu đừng lo lắng."
Du Vĩnh Tiến sau đó mới gật đầu yên tâm, xúc động thở dài: "Minh Yên nhỏ tuổi hơn con bé, nhưng lại ổn trọng hơn con bé nhiều.
Uyển Ngưng đi theo Tô Bối San, không học được gì nghiêm túc, chỉ học không ít suy nghĩ quanh co, bây giờ hai đứa nó không hợp nhau cũng là chuyện tốt.
Nếu sau này Minh Yên có thể dạy dỗ con bé nhiều hơn thì rất tốt."
...
Trong bữa tối, Thư Minh Yên cảm nhận được sự nhiệt tình hiếm có của Du Uyển Ngưng, trên bàn cơm không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn không ngừng nói những điều tốt đẹp.
Thư Minh Yên thực ra luôn rất bình tĩnh, cho đến khi cô và Mộ Du Trầm rời đi sau bữa ăn, cô cũng không đồng ý rõ ràng giúp Du Uyển Ngưng trút giận.
Khi lên xe và rời khỏi Du gia, Thư Minh Yên nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Du Uyển Ngưng qua kính chiếu hậu.
Trên đường trở về căn hộ, Thư Minh Yên ngồi ở ghế phụ, lần đầu tiên hỏi chuyện Du gia: "Chân cậu làm sao lại bị thương?"
Mộ Du Trầm khựng lại một lúc, môi anh mím lại, các đốt ngón tay đang cầm vô lăng của anh trắng bệch rõ ràng.
Trong xe im lặng hai giây, anh vẫn không nói chuyện.
Xét từ thái độ trước đây của Tô Anh Lam và Du Uyển Ngưng, đôi chân của Du Vĩnh Tiến có liên quan đến chị em Mộ Du Trầm và Mộ Du Vãn, đây có thể là điều mà Mộ Du Trầm không muốn đề cập đến.
Thư Minh Yên nhất thời hối hận, lẽ ra cô không nên hỏi thẳng như vậy.
Một lúc sau, cô mới mở miệng làm dịu đi bầu không khí: "Em chỉ nhất thời tò mò thôi, anh không nói cũng không sao."
Mộ Du Trầm dành thời gian nhìn cô: "Anh chỉ đang nghĩ xem nên nói với em như thế nào."
Suốt quãng đường trong xe lại yên tĩnh như cũ, cho đến khi xe chạy vào căn hộ, dừng lại ở tầng hầm rồi tắt máy, Mộ Du Trầm nhìn về phía xa xăm mới chậm rãi nói: "Khi mẹ anh qua đời, anh và Mộ Du Vãn đều còn nhỏ, ba bận công việc, cậu từng đưa tụi anh đến sống ở nhà ông ấy một thời gian."
"Lúc đó mới ba bốn tuổi, chị em anh không biết mẹ mất có ý nghĩa gì, chỉ cho rằng mẹ không cần tụi anh nữa.
Giữa trưa một ngày anh từ trong mơ tỉnh dậy, khóc lóc đòi tìm mẹ, chị từ nhà cậu chạy ra một mình, cố gắng giúp anh tìm mẹ.
Hậu quả là chị ấy suýt bị ô tô đ.â.m trên đường nhưng may mắn được cậu cứu, cậu cũng bởi vậy mới bị tàn phế hai chân."
"Khi đó mợ đang mang thai Du Uyển Ngưng, bị kích động bởi những gì đã xảy ra với cậu, ngoài ý muốn sinh non, đứa bé suýt chút nữa không giữ được.
Uyển Ngưng cuối cùng cũng được sinh ra, gầy gò nhỏ bé, từ đó yếu ớt bệnh tật, mấy năm nay mới đỡ hơn một chút."
Trong xe im lặng, chỉ có giọng nói của Mộ Du Trầm vẫn vang lên.
Cho dù sau nhiều năm, bây giờ nhắc lại chuyện này, Thư Minh Yên vẫn có thể nghe thấy trong giọng nói khàn khàn của anh tràn ngập sự tự trách bản thân: "Tất cả những chuyện này là do anh gây ra, nếu không phải lúc nào anh cũng khóc thì chị đã không chạy ra ngoài, cậu cũng sẽ không phải xảy ra tai nạn lớn như vậy, lại còn liên lụy đến mợ và Uyển Ngưng."
"Sau khi trưởng thành, mấy năm nay anh đều cố gắng hết sức đối xử tốt với Uyển Ngưng và Du gia, đáp ứng tất cả các yêu cầu của Du gia, đây là anh nợ bọn họ.
Anh chỉ không thích nhà mẹ đẻ của mợ lợi dụng niềm hối hận của anh đối với cậu mà mưu lợi cho mình, lúc trước gặp nhà mẹ đẻ là mợ sẽ mất đi lý trí."
Đến bây giờ Thư Minh Yên mới biết tại sao lần trước đến nhà cậu Mộ Du Trầm lại tỏ ra yếu ớt và bất lực như vậy sau khi Tô Anh Lam vì Tô Bối San khóc lóc nói những lời kia.
Anh tự trách mình gây ra tất cả lỗi lầm, mang đầy nợ nần với Du gia nên không thể chịu được Tô Anh Lam khóc lóc kể khổ.
Cho nên trước kia Tô Anh Lam đã sử dụng mánh khóe này để đối phó với anh, anh đều sẽ thỏa hiệp, Tô Anh Lam lần nào cũng đúng.
Thư Minh Yên còn đang ngây người, nhưng tâm trạng Mộ Du Trầm đã bình tĩnh lại, anh tháo dây an toàn xuống xe, giúp cô mở cửa phụ: "Về nhà trước đi."
Thư Minh Yên trao đổi ánh mắt với anh và xuống xe.
Mộ Du Trầm lấy hành lý từ cốp xe, hai người vào thang máy về nhà.
Dọc đường đi yên tĩnh không ai nói gì.
Sau khi vào nhà và thay giày, Mộ Du Trầm có một cuộc họp video nên đến phòng làm việc trước, Thư Minh Yên một mình trở lại phòng ngủ.
Sau khi tắm trước, cô nằm xuống giường, nghĩ về những gì Mộ Du Trầm vừa nói, chắc hẳn anh đã cảm thấy tội lỗi sâu sắc trong mấy năm nay.
Thư Minh Yên đột nhiên cảm thấy Mộ Du Trầm thật vất vả, anh phải chịu trách nhiệm về các vấn đề của Mộ gia, Du gia lại có những ân oán và vướng mắc như vậy, anh luôn bị ràng buộc trong một cái khung, căn bản không có thời gian để thở.
Điện thoại rung lên, suy nghĩ của cô bị kéo trở lại, khi cô cầm điện thoại lên thì thấy Du Uyển Ngưng gửi cho cô một tin nhắn WeChat.
Thư Minh Yên và Du Uyển Ngưng có quá ít tương tác riêng tư, thậm chí cô còn không nhớ mình và Du Uyển Ngưng đã thêm WeChat khi nào.
Hơn nữa cô còn ghi chú cho Du Uyển Ngưng là: Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây.
Thấy ghi chú này, Thư Minh Yên không thể nhịn cười.
Có lẽ cô đưa ra ghi chú như vậy khi Du Uyển Ngưng chọc tức cô.
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Chị dâu~】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Chị và anh em về đến nhà chưa~】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Nghe nói hôm nay chị mới từ Trường Hoàn trở về, lại tới nhà em thật sự rất vất vả, đêm nay chị nghỉ ngơi sớm đi ~】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Chị dâu ngủ ngon~】
Thư Minh Yên đang suy nghĩ điều gì đó, đầu ngón tay gõ vào khung nhập: 【 Du Uyển Ngưng.
】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Mèo con hỏa tốc tới đây.jpg 】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Chị dâu có chuyện gì cứ nói! 】
Thư Minh Yên: 【 Cô muốn tôi giúp cô trút giận, tôi có thể giúp cô, nhưng cô phải đáp ứng tôi một điều kiện.
】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây:【 Không thành vấn đề! 】
Thư Minh Yên: 【 Tôi còn chưa nói điều kiện mà.
】
Đừng nóng giận, em quỳ xuống cho chị đây: 【 Cái gì cũng không thành vấn đề! 】
Thư Minh Yên: "..."
...
Phải mất vài ngày sau Thư Minh Yên mới hẹn Du Uyển Ngưng ra ngoài.
Chiều hôm đó, Du Uyển Ngưng đến căn hộ để tìm cô.
Sau khi vào nhà, cô ta đặt trái cây trong tay lên quầy bar, nhìn xung quanh rồi hỏi Thư Minh Yên đang ngồi trên ghế sô pha: "Anh em đâu ạ?"
"Ở công ty còn chưa về." Thư Minh Yên tùy ý uống một hớp nước, khóe mắt nhìn Du Uyển Ngưng, "Cô hẹn Triệu Nguyên Hàn chưa?"
Triệu Nguyên Hàn là bạn trai cũ của Du Uyển Ngưng.
Du Uyển Ngưng đi tới ngồi bên cạnh cô: "Em nói với anh ta dù sao phải nói cho rõ ràng, anh ta đồng ý rồi, hẹn gặp ở quán cà phê đầu phố sau một giờ nữa."
Khi sắp đến giờ, Du Uyển Ngưng rất không tự tin, "Chị thực sự có thể dọa anh ta sao? Anh ta rất cao, là vận động viên thể thao, một mình chống lại hai chúng ta cũng không có vấn đề gì."
Thư Minh Yên không nói gì nhìn cô ta: "Đại tiểu thư à, cô thật đúng là ức h.i.ế.p người nhà, ngày thường kiêu căng ngạo mạn sao bây giờ không còn cái gì hết vậy?"
Du Uyển Ngưng: "..."
"Không biết sử dụng tài nguyên." Thư Minh Yên hỏi cô ta, "Đây là đâu?"
"Nhà của chị."
"...! Nơi này là An Cầm, là địa bàn của Mộ gia, chúng ta không khi dễ người khác, cũng sẽ không để người khác khi dễ mình, hiểu chưa?"
"Ồ."
Du Uyển Ngưng bối rối một lúc: "Cho nên, nếu chúng ta mượn thế lực của Mộ gia, anh ta sẽ không dám đắc tội chúng ta?"
Thư Minh Yên đặt ly nước xuống: "Tên khốn đó biết cô là em họ của Mộ Du Trầm đúng không? Cô nghĩ hắn ta dám làm gì cô không?"
Du Uyển Ngưng ngẫm lại cũng đúng, Triệu Nguyên Hàn không dám, anh ta chỉ dám nói những lời tàn nhẫn trong điện thoại.
Hai giờ sau, Thư Minh Yên và Du Uyển Ngưng khoan thai tới muộn, xuất hiện trước cửa quán cà phê.
Sau khi xuống xe, Du Uyển Ngưng nhìn đồng hồ, có chút lo lắng: "Đã muộn như vậy, Triệu Nguyên Hàn làm sao có kiên nhẫn chờ em, anh ta nhất định sẽ đi."
Hẹn hò bình thường, Du Uyển Ngưng trễ năm phút anh ta sẽ không đợi, nhưng bây giờ Triệu Nguyên Hàn còn không thích cô ta, càng không có kiên nhẫn.
"Anh ta sẽ đợi." Thư Minh Yên kiên định nói: "Anh ta biết thân phận của cô, cũng không dám cứng rắn với cô, nhất định hy vọng cô đồng ý chia tay với anh ta, lúc này anh ta là người có kiên nhẫn nhất với cô."
Lời giải thích của Thư Minh Yên có lý, nhưng Du Uyển Ngưng nghe, cảm thấy cô ta quá thảm, chỉ sẵn sàng cho cô ta sự kiên nhẫn khi họ chia tay.
"Chị dâu, chị nói chuyện giữ thể diện cho em chút đi."
"..."
Có một chiếc ô tô dừng lại sau đó, theo sau là bốn người đàn ông lực lưỡng, mặc vest và đeo kính râm.
Nhìn thấy Thư Minh Yên, bốn người đi tới trước mặt cô, lễ phép gật đầu: "Phu nhân."
Du Uyển Ngưng bị tình huống này làm giật mình, Thư Minh Yên giải thích: "Vệ sĩ tìm cho cô, lát nữa hù dọa anh ta."
Du Uyển Ngưng: "..."
...
Triệu Nguyên Hàn ngồi trong một góc quán cà phê, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Hôm nay quán cà phê này vắng vẻ, không có một bóng người, anh ta vô cùng đột ngột ngồi ở chỗ này, kiên nhẫn cạn kiệt từng chút một, lông mày nhíu chặt.
Cửa kính bị đẩy ra, vừa thấy Du Uyển Ngưng đi vào, anh ta liền cả kinh nhảy dựng lên, đứng dậy đi tới: "Đã hẹn một tiếng nữa sẽ gặp nhau, đã hai tiếng rồi, cô có biết tôi bận lắm không..."
Lời còn chưa dứt, Triệu Nguyên Hàn chú ý tới Thư Minh Yên đứng ở bên cạnh cô ta.
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng và áo khoác màu be, hai tay đút túi quần, dáng vẻ dịu dàng ít nói, nhưng ánh mắt lại trong sạch, thậm chí còn lộ ra một tia khinh thường.
Đánh giá từ quần áo và thái độ của cô, trông không giống một cô gái bình thường.
Triệu Nguyên Hàn nhìn Du Uyển Ngưng: "Đây là ai?"
"Chị ấy là chị dâu của tôi."
Triệu Nguyên Hàn biết anh trai trong miệng Du Uyển Ngưng ám chỉ Mộ Du Trầm, vì vậy anh ta lập tức đoán ra danh tính của đối phương, thể hiện rất nhiều sự tôn trọng: "Thì ra là Mộ phu nhân."
Thư Minh Yên không nói chuyện, kéo Du Uyển Ngưng ngồi xuống bên cửa sổ, Triệu Nguyên Hàn đi theo ngồi đối diện, cười nói: "Đây là chuyện riêng tư giữa tôi và Uyển Ngưng, làm phiền cô đích thân tới đây, tôi rất xin lỗi.
Hơn nữa tình cảm không thể miễn cưỡng, Mộ phu nhân chắc cũng biết đạo lý này."
Thư Minh Yên cười: "Nếu như mối quan hệ này ngay từ đầu là lừa gạt thì sao?"
Triệu Nguyên Hàn hơi dừng một chút: "Mộ phu nhân, mặc dù bây giờ tôi không có tình cảm với Uyển Ngưng, nhưng lúc đuổi theo cô ấy là thật lòng, xin cô đừng vu khống."
"Tôi là người thích nhất là dùng chứng cứ nói chuyện." Thư Minh Yên từ trong túi móc ra mấy bản sao, mở ra đẩy cho Triệu Nguyên Hàn, "Đây là lịch sử trò chuyện trên WeChat của anh với mấy anh em trong lúc ở bên nhau với Du Uyển Ngưng."
"Anh không có tiền lại còn lười biếng.
Khi ở cùng với mối tình đầu của mình, nghĩ muốn sống cuộc sống của một người giàu có, tình cờ anh gặp Du Uyển Ngưng, vì vậy anh đã chia tay mối tình đầu của mình và theo đuổi cô ấy.
Tất cả những gì anh muốn là tiền và quyền lực của Mộ gia."
"Bây giờ anh đã kiếm được không ít tiền, còn có một công việc tốt, lại nhớ thương về mối tình đầu của mình, muốn bỏ Du Uyển Ngưng để quay lại với mối tình đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-muon-ve-de-cuop-dau-u/chuong-57-em-tung-noi-se-bao-ve-anh.html.]
Tôi không bịa ra những điều này, trong lịch sử trò chuyện của anh với người khác, mỗi câu chữ đều được ghi rõ ràng."
Triệu Nguyên Hàn không thể tin được nhìn vào những ghi chép trò chuyện đó, cằm bạnh ra, nắm chặt tay.
Không biết Mộ gia đã trả bao nhiêu, đám con cháu đó thực sự đã phản bội anh ta!
Du Uyển Ngưng không biết Thư Minh Yên đã chuẩn bị những thứ này, khi cô ta đột nhiên biết được sự thật, cô ta cũng sững sờ.
Một lúc sau, cô ta chộp lấy những đoạn lịch sử trò chuyện đó để đọc, chẳng mấy chốc hai mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.
Triệu Nguyên Hàn chưa bao giờ thích cô ta.
Thư Minh Yên nhìn Triệu Nguyên Hàn: "Anh nói với nhân viên tuyển dụng rằng anh là em rể họ của Mộ Du Trầm, do đó được nhận vào Tập đoàn Mộ thị và ngồi ở vị trí mà anh không đủ tiêu chuẩn, thực sự không xứng đáng.
Vừa rồi anh nói mình rất bận, phàn nàn Uyển Ngưng đã khiến anh chờ đợi lâu như vậy, vì vậy chúc mừng anh, từ ngày mai anh sẽ không bận nữa đâu, bởi vì anh sẽ nhận được thư sa thải của tập đoàn."
Sắc mặt Triệu Nguyên Hàn đột nhiên thay đổi.
Thư Minh Yên từng bước ép sát, lấy ra một phần giấy tờ khác và một biên lai ghi nợ: "Đây là số tiền mà Uyển Ngưng đã tiêu cho anh kể từ khi hai người ở bên nhau, liệt kê ra cho anh đến số tiền nguyên gốc và tiền lãi, đây là số tiền anh mượn, anh ký tên và ấn dấu vân tay, phần còn lại hàng tháng thu nhập của anh ngoài chi phí sinh hoạt thì sẽ được sử dụng để trả số tiền nợ cho đến khi trả hết."
Triệu Nguyên Hàn nhìn vào số tiền trên đó, khuôn mặt vẫn đang căng thẳng của anh ta hoàn toàn tái nhợt.
Anh ta hơi cúi đầu, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên đứng dậy, trên mặt tràn đầy tức giận: "Du Uyển Ngưng, tôi vốn tưởng cô là một cô gái trong sáng lương thiện, không ngờ cô lại vật chất như vậy, trong thời gian yêu đương có tiêu một số tiền nhỏ cũng muốn đòi lại cho được, xem ra cô chưa từng có tình cảm thực sự với tôi, tôi thấy chia tay với cô là một lựa chọn sáng suốt!"
Nói xong, anh ta tức giận đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đến cửa, bốn vệ sĩ cường tráng đã áp sát, ép Triệu Nguyên Hàn phải lui nhiều lần.
"Ở chỗ này đừng có cả v.ú lấp miệng, tự vả thôi." Vẻ mặt Thư Minh Yên nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, uể oải nói: "Nếu như anh không ký tên, chỉ sợ hôm nay anh sẽ không ra khỏi cánh cửa này."
Cô đặt cà phê xuống, nhìn Triệu Nguyên Hàn, "Cô ấy là người vô tội, nếu không sao lại bị anh trêu chọc? Nhưng người của Mộ gia không dễ bắt nạt như vậy.
Những ghi chép trò chuyện này là bằng chứng anh lừa dối tình cảm của con gái người ta, nói nghiêm túc, anh là một kẻ lừa đảo.
Thực sự rất khó để nói anh sẽ bị kết án bao nhiêu năm cho số tiền lừa đảo lớn như vậy.
Nếu anh không muốn giữ bí mật, chúng ta liền ra tòa, đến lúc đó người khó coi chính là anh!"
Nói đến lúc sau, giọng Thư Minh Yên trở nên sắc bén hơn một chút, Du Uyển Ngưng nhất thời sửng sốt.
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy hình bóng của Mộ Du Trầm từ Thư Minh Yên.
Triệu Nguyên Hàn cũng có chút khiếp sợ: "Cô ta nguyện ý vì tôi tiêu tiền, cớ sao lại nói tôi lừa gạt?"
Thư Minh Yên đặt các bản sao khác nhau trên bàn: "Nếu như vậy anh có thể giữ lại để tranh luận với thẩm phán tại tòa án.
Để anh ta đi."
Thư Minh Yên vừa nói xong, vệ sĩ ở cửa tránh sang một bên.
Triệu Nguyên Hàn đang lúng túng không biết nên làm thế nào, liền nghe Thư Minh Yên khẽ nói: "Ra khỏi cửa này, hối hận cũng không có chỗ, tốt nhất anh nên suy nghĩ cho rõ ràng."
Triệu Nguyên Hàn đứng ở cửa do dự.
Anh ta không biết liệu số tiền mà Du Uyển Ngưng chi cho anh ta có thể được coi là lừa đảo theo luật hay không, nhưng anh ta không dám mạo hiểm cứ thế bỏ đi.
Trước bàn cà phê, Thư Minh Yên cầm điện thoại di động gọi điện: "A lô, ông xã, không đạt được thỏa thuận, anh tìm một đoàn luật sư đến đây đi."
Sống lưng Triệu Nguyên Hàn phát run, anh ta dứt khoát quay đầu lại, nghiến răng trừng Thư Minh Yên: "Không phải chỉ là trả tiền thôi sao, tôi sẽ trả!"
Anh ta cầm bút lên và ký vào biên lai.
Thư Minh Yên cất điện thoại di động, đẩy hộp mực qua và yêu cầu anh ta ấn dấu vân tay.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Thư Minh Yên cất biên lai đi, không vội nói thêm: "Vừa rồi tôi quên nói, tôi cũng gửi một bản sao những đoạn lịch sử trò chuyện đó cho bạn gái mối tình đầu của anh.
Khi anh nghèo vì trèo cao mà anh đã đá cô ấy, hiện tại anh lại nghèo, khó bảo đảm sẽ không bỏ rơi cô ấy lần thứ hai, cô ấy nhờ tôi nói cho anh biết, hai người kết thúc rồi, sau này đừng quấy rầy cô ấy nữa.
Chúc mừng anh, mất cả người lẫn của, hai bàn tay trắng."
Một người phụ nữ có vẻ dịu dàng và vô hại đã cắt đứt mọi đường lui của anh ta một cách nhẹ nhàng.
Triệu Nguyên Hàn tức giận đến nắm chặt tay, đốt ngón tay kêu răng rắc: "Cô khinh người quá đáng!"
Thấy vậy, vệ sĩ đi tới, nắm lấy hai tay anh ta, ấn đầu anh ta xuống bàn.
Khuôn mặt Triệu Nguyên Hàn đỏ bừng, mấy lần giãy giụa đều không thoát ra được, rất chật vật.
Thư Minh Yên không để anh ta vào mắt: "Du Uyển Ngưng là một người đơn thuần, có thể dễ dàng bị anh dụ dỗ, nhưng cô ấy không phải là máy rút tiền của anh.
Khi anh tiêu tiền của cô ấy, có bao giờ nghĩ xem tiền của Du Uyển Ngưng là từ đâu có không? Cô ấy dễ bắt nạt, nhưng không có nghĩa Mộ gia dễ bắt nạt.
Hàng tháng tôi sẽ phái người đến tìm anh lấy tiền, tốt nhất anh nên trả lại càng sớm càng tốt, muốn thoát cũng không thoát được đâu."
Không nói lời vô nghĩa với Triệu Nguyên Hàn nữa, Thư Minh Yên túm Du Uyển Ngưng thất hồn lạc phách bên cạnh đi ra.
Vừa đến cửa, Du Uyển Ngưng dừng lại, quay đầu nhìn lại: "Hôm nay quần áo anh ta mặc cũng là em mua, lúc đó em dùng thẻ tín dụng, hóa đơn trước em quên ghi, trên hóa đơn nợ tiền cũng không ghi."
Thư Minh Yên cười nói: "Tiện nghi này không thể để anh ta chiếm được."
Cô nói với vệ sĩ: "Mang anh ta vào nhà vệ sinh, cởi hết ra."
Triệu Nguyên Hàn: "???"
Trước khi anh ta cầu xin sự tha thứ, vệ sĩ đã kéo anh ta vào phòng nhà vệ sinh, thứ duy nhất còn lại là một chiếc áo cộc và quần đùi.
Khi vệ sĩ mang quần áo, đồng hồ, thắt lưng, cà vạt và các vật dụng khác đến, Thư Minh Yên cau mày ghét bỏ.
Du Uyển Ngưng cũng tránh xa một chút, từ chối nhận.
"Các anh giải quyết đi." Thư Minh Yên nói với vệ sĩ, mở cửa đi ra ngoài.
Du Uyển Ngưng vội vàng đi theo.
Trên đường trở về, Thư Minh Yên và Du Uyển Ngưng ngồi ở ghế sau, Du Uyển Ngưng thỉnh thoảng lau nước mắt.
Thư Minh Yên liếc cô ta một cái: "Sự thật tuy rằng tàn khốc, nhưng sẽ dạy cho cô một bài học, sau này phải cẩn thận một chút."
Du Uyển Ngưng đỏ mắt im lặng.
Thư Minh Yên nghĩ về ngoại hình của Triệu Nguyên Hàn, ngoại trừ cao, anh ta cũng không đẹp trai, người còn đen, còn tiêu tiền của phụ nữ.
Cô rất nghi ngờ thẩm mỹ của Du Uyển Ngưng: "Cô thích điểm nào ở anh ta?"
Du Uyển Ngưng lấy khăn giấy từ Thư Minh Yên và xì mũi: "Em xấu tính, lại làm ra vẻ, khó ưa, không được người ta yêu thích, không có bạn bè, bạn trai cũng không tìm được.
Anh ta rất ân cần và dịu dàng khi theo đuổi em, rất biết dỗ em vui."
Vừa nói cô ta lại muốn khóc, khó có người đối xử cẩn thận tỉ mỉ với cô ta nhưng tất cả sự dịu dàng của anh ta đều vì tiền.
Hai mắt Du Uyển Ngưng rưng rưng: "Chị dâu, em như vậy chẳng lẽ không có người thích sao?"
Thư Minh Yên không nói nên lời, hồi lâu mới bình luận: "Cô cũng rất tự giác."
Du Uyển Ngưng: "..."
Thấy nước mắt cô ta lại sắp rơi xuống, Thư Minh Yên đau đầu bổ sung: "Bỏ tính cách điêu ngoa ương ngạnh của cô đi, tôi cảm thấy còn có hi vọng."
"Thật sao?" Du Uyển Ngưng sốt sắng nhìn Thư Minh Yên, "Gần đây em không có mất bình tĩnh, có khác trước không?"
Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Có."
Ánh mắt Du Uyển Ngưng hơi sáng lên: "Có gì khác biệt? Chị mau nói cho em biết đi."
Thư Minh Yên nhìn mắt cô ta rất hiếu học, cố nén cười nói: "Trước kia ngốc, hiện tại vừa ngốc vừa đáng yêu."
Du Uyển Ngưng: "..."
Trên đường đi, Du Uyển Ngưng đã bị Thư Minh Yên trêu chọc đến dở khóc dở cười, mối quan hệ giữa hai người đã dịu đi rất nhiều.
Đưa Du Uyển Ngưng đến Du gia, khi xuống xe, Du Uyển Ngưng bảo cô vào nhà ngồi.
Thư Minh Yên nhìn đồng hồ: "Mộ Du Trầm sắp tan làm, tôi đến công ty đón anh ấy."
Tâm tình Du Uyển Ngưng tốt hơn rất nhiều, nhìn cô cười mập mờ: "Chị cũng quá dính người đi?"
Thư Minh Yên sửng sốt một chút, cố nén tôn nghiêm: "Là anh ấy tương đối dính tôi, tôi đi đón anh ấy, cho anh ấy một bất ngờ."
"Được, vậy em về trước." Du Uyển Ngưng xua tay, ý bảo tài xế lái xe chậm một chút.
...
Xe chạy một mạch đến trung tâm thành phố, đến khu thương mại, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà tập đoàn Mộ thị.
Sắc trời đã tối, Thư Minh Yên xuống xe, vừa bước vào, một người phụ nữ ăn mặc rực rỡ từ trong xe bước ra.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ, khoác trên vai một chiếc áo khoác da màu đen, tay xách một chiếc túi xách, vừa bước ra ngoài, một tay đeo kính râm, đôi môi đỏ nóng bỏng như lửa.
Khi đi ngang qua Thư Minh Yên, cô ta đeo kính râm dừng lại, liếc nhìn cô từ khóe mắt, sau đó giẫm lên giày cao gót, ưu nhã bước đi.
Thư Minh Yên biết khuôn mặt này, cô ta là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Diệu Khởi, nữ diễn viên hạng nhất Diêu Di Tình, và là nữ chính của bộ phim truyền hình 《 Quan Ải Nguyệt 》.
Đây là tổng bộ của tập đoàn Mộ thị, Diệu Khởi không phải ở đây, không biết tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây.
Cố Diệp Phi
Thư Minh Yên có chút nghi hoặc, nhưng không chút nghĩ ngợi đi thẳng vào trong.
Nhân viên ở quầy lễ tân vẫn là người lần trước, nhìn thấy Thư Minh Yên liền chủ động chài đón: "Chị Minh Yên, chị tới tìm Mộ tổng sao ạ?"
Thư Minh Yên khẽ gật đầu: "Anh ấy có ở đây không?"
"Ở đây ạ." Nhân viên tiếp tân nói xong đi tới muốn giúp cô quẹt thẻ, Thư Minh Yên chỉ vào thẻ kiểm soát ra vào trong tay, "Tôi có rồi, cô làm việc đi."
Sau khi đến đây lần trước, Mộ Du Trầm đã đưa cho cô thẻ kiểm soát ra vào để cô có thể ra vào tự do.
Thư Minh Yên dễ dàng bước vào thang máy đặc biệt của tổng giám đốc.
Cửa thang máy mở ra, tình cờ thư ký Khâu từ văn phòng tổng giám đốc bước ra với cốc cà phê trên tay.
Sau khi đưa chiếc cốc cho trợ lý ngồi ở cửa, thư ký Khâu chào đón cô: "Phu nhân, sao cô lại tới đây?"
Thư Minh Yên chỉ vào bên trong: "Anh ấy đang bận sao?"
Thư ký Khâu: "Đã đến giờ tan làm rồi, hiện tại không bận."
Thư Minh Yên đẩy cửa đi vào.
Mộ Du Trầm đang ngồi trước bàn làm việc, vừa gọi điện xong nghe thấy động tĩnh liền ngước mắt lên, thấy cô sửng sốt một chút, anh cười: "Sao em lại ở đây?"
Thư Minh Ngôn đóng cửa lại, đi tới: "Mấy ngày nữa em sẽ gia nhập đoàn người, quý trọng thời gian này, đến đón anh tan làm."
Khi nói đến việc cô gia nhập đoàn phim, Mộ Du Trầm nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần: "Tối nay anh sẽ đưa em đi xem biệt thự ở Tinh Loan.
Nếu có điều gì em không thích, vẫn còn thời gian để thay đổi."
Thư Minh Yên suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Được."
"Chuyện của Du Uyển Ngưng đã giải quyết xong rồi?"
"Ừm, đều đã giải quyết."
Còn chưa nói hết lời, điện thoại của Thư Minh Yên rung lên.
Cô chạm vào, thấy Du Uyển Ngưng đã gửi một tin nhắn bằng giọng nói WeChat, click vào, giọng nói được phát ra trực tiếp: "Em quên nói, cảm ơn chị vì chuyện ngày hôm nay, dáng vẻ của chị khi ở trước mặt Triệu Nguyên Hàn rất ngầu, doạ ngây người luôn! Ngoài ra chuyện em đã hứa với chị cũng chắc chắn sẽ thực hiện, chị yên tâm."
Thư Minh Yên bình tĩnh cất điện thoại đi, khi thấy Mộ Du Trầm nhìn sang, cô nói: "Anh nhìn em làm gì vậy, em với cô ấy không có quan hệ tốt như vậy, phải thương lượng các điều kiện mới giúp cô ấy."
Mộ Du Trầm đặt cô ngồi trên đùi, ngón tay nâng cằm cô, ép cô nhìn lên: "Có việc tìm con bé mà không tìm anh, Du Uyển Ngưng có thể giúp gì cho em, nói anh nghe xem?"
Thư Minh Yên lấy tay anh ra: "Không có gì, em chỉ nói với cô ấy, giúp cô áy trút giận, nhưng cô ấy phải làm công tác tư tưởng cho mẹ cô ấy, từ nay về sau, cô ấy và mẹ cô ấy không được đề cập chuyện năm đó trước mặt anh nữa."
Trong đôi mắt sâu thẳm của Mộ Du Trầm hiện lên một tia kinh ngạc.
Bây giờ chuyện đã được khơi ra, Thư Minh Yên thẳng thắn nói: "Cậu bị thương, mợ và Du Uyển Ngưng cũng chịu khổ, nhưng lúc đó anh còn rất nhỏ, lại vừa mất mẹ.
Bi kịch của Du gia không thể hoàn toàn đổ lỗi cho anh được."
"Hơn nữa, mấy năm nay anh chu cấp cho Du gia, đáp ứng yêu cầu của Du Uyển Ngưng, anh đã cho Du gia rất nhiều, mợ lấy chuyện cũ ra khống chế, như vậy là không đúng."
"Có lẽ bây giờ bà ấy đã tỉnh táo một chút, nhưng em không muốn bà ấy lặp lại những gì đã nói với anh trước đây, vì vậy thông qua việc Du Uyển Ngưng nhờ em giúp đỡ, em đã thỏa thuận với cô ấy rằng giữa người thân giúp đỡ nhau cũng được, nhưng họ không thể dùng ân tình của năm đó để ép buộc anh làm bất cứ điều gì."
Vẻ mặt Mộ Du Trầm có chút khựng lại.
Thư Minh Yên lại nói: "Hàng Lệ Cầm từng nói về việc Mộ gia đã nuôi nấng em, nói thân thế của em, nói nếu không có Mộ gia, em sẽ là một đứa trẻ mồ côi không ai cần, sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp bây giờ.
Đó giờ em thật sự biết, em biết biết ơn, không cần bà ấy hết lần này đến lần khác lấy ra làm mục tiêu, dùng ân tình này để đạt được mục đích của chính mình."
"Em cũng từng trải qua, biết loại cảm giác này rất khó chịu.
Trước kia em luôn nghĩ, một ngày nào đó Hàng Lệ Cầm sẽ không bao giờ nói những điều như vậy với em nữa thì thật tốt.
Sau này chúng ta kết hôn, ngay cả khi bà ấy không thích em cũng không động đến em nữa.
Thực ra em rất hả giận."
Thư Minh Yên nghiêm túc nhìn Mộ Du Trầm: "Anh chính là quá nặng tình nghĩa, giúp họ nhiều như vậy mà không nghĩ đến việc thương lượng điều kiện với họ.
Sau này em sẽ không cho phép người khác bắt nạt anh như vậy."
Cổ họng Mộ Du Trầm khô khốc, mắt anh nóng ran.
Bây giờ anh mới nhận ra tại nhà cậu ngày hôm đó, Du Uyển Ngưng đã rất ân cần, Thư Minh Yên cuối cùng không vội đồng ý.
Trên đường về, cô chợt hỏi chuyện chân của cậu.
Hóa ra ngay từ đầu, cô đã nghĩ cách lợi dụng sự nhờ vả của Du Uyển Ngưng để giúp anh.
Một cảm giác ấm áp xẹt qua trái tim Mộ Du Trầm, môi anh mấp máy, nhất thời không biết nên nói gì.
Lông mi Thư Minh Yên khẽ run, cười ngọt ngào với anh: "Em từng nói, sẽ bảo vệ anh.".