Từ lúc Trần Kỵ nhảy lên nhảy xuống đầu cầu thang gỗ để ý đến cô, anh cũng đã dừng động tác ăn sáng trong tay lại, quay đầu liếc nhìn cô.
Mãi cho đến khi cô từ đầu cầu thang di chuyển đến trước bàn ăn, ánh mắt cũng không rời khỏi người cô.
Đợi cô đang định ngồi vào vị trí, người đàn ông buông đũa xuống, đưa tay ôm lấy áo khoác của cô, hơi dùng chút lực kéo về phía trước: “Lại đây.”
Chu Phù nghe lời đi về phía trước hai bước, sau đó hơi nâng người, cụp mắt nhìn anh cài nút áo khoác lông nhung lại.
“Sao em dậy sớm vậy?” Trần Kỵ vừa cài nút, vừa thuận miệng hỏi cô.
Chu Phù xấu hổ không nói cô vừa mới ở trên lầu nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại giữa anh và bà nội Tô Tú Thanh, chỉ nói: “Tỉnh rồi thì dậy thôi.”
“Không mệt à?” Người đàn ông hơi nhướng mày.
Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng, vẻ mặt có chút mơ hồ: “Hả?”
Nụ cười của Trần Kỵ rõ ràng lưu manh không ít, nói chuyện cũng không đứng đắn: “Vậy xem ra là bao cao su của Lục Minh Bạc kém, ảnh hưởng đến sự phát huy của ông đây rồi.”
Chu Phù: “…”
Nếu như tới bốn năm giờ sáng cũng coi như phát huy thất thường…
Chu Phù trừng mắt nhìn anh: “Vậy yêu cầu của anh đối với bản thân cũng quá cao rồi…”
Trần Kỵ hừ cười một tiếng: “Yêu cầu cao thì em mới có thể thoải mái hơn một chút chứ.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ lười biếng trêu chọc cô xong, tiện tay gắp một miếng sủi cảo tôm không nóng không lạnh đút vào miệng cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp nấu chút gì đó mà bình thường bữa sáng cô quen ăn nhất.
Trong lúc đó, Chu Phù cầm đũa của anh, không nhanh không chậm ăn bữa sáng Tô Tú Thanh làm, vừa ăn, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, khá dễ chịu và rảnh rỗi.
Tối hôm qua sau khi cùng Trần Kỵ từ bờ biển trở về, bị anh bắt phải tăng ca cả đêm, cơ bản là không có cơ hội xem điện thoại, giờ phút này nhấn vào, liên tiếp đều là những chấm đỏ của tất cả tin nhắn chưa đọc.
Đại đa số là gửi tin nhắn chúc Tết, Chu Phù lần lượt mở ra, lại lần lượt sắp xếp trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-luon-o-day/chuong-275-ngoai-truyen-11.html.]
Vừa thấy cô xuất hiện, Phương Hân và Đơn Đình Đình các cô ấy liền bắt đầu kích động:【Cả đêm cũng không trả lời bọn chị, sẽ không phải là bị sếp bắt sinh sếp nhỏ chứ!】
Chu Phù: …
Chuyện này làm sao có thể đoán chuẩn vậy chứ.
Đơn Đình Đình lúc này vô cùng biết điều, chụp màn hình thời gian mình gửi tin nhắn chúc phúc tối qua, sau đó nói:【Tối hôm qua hơn tám giờ gửi tin nhắn, buổi sáng hơn mười giờ mới trả lời! Sếp! Thật trâu bò!】
Chu Phù: …
Cách màn hình, Chu Phù bị trêu chọc đến mức mặt đỏ tới mang tai, đang bối rối không biết nên trả lời cái gì mới có thể thay đổi đề tài, ánh mắt đảo qua liền thấy được đối thoại của Hứa Tư Điềm.
Nghĩ đến Trần Kỵ tối hôm qua nói Lục Minh Bạc cô đơn một mình, nghĩ thầm Hứa Tư Điềm năm nay nói chung cũng không được tốt lắm, vội vàng gửi tin nhắn cho cô ấy:【Cậu có nhà không? Hôm qua tớ cũng về Kim Đường, nếu không lát nữa tớ đến nhà cậu chơi với cậu một lát nhé?】
Con người của Hứa Tư Điềm này dù không vui, cũng hiếm khi mang cảm xúc tiêu cực đến cho người khác, giọng điệu trả lời tin nhắn của cô vẫn nhẹ nhàng không đứng đắn như cũ:【Bây giờ cậu còn đi được à?】
Chu Phù không hiểu:【?】
Hứa Tư Điềm:【Tớ cũng không tin tối hôm qua Trần Kỵ có thể buông tha cậu.】
Chu Phù:【…】
Thì ra ý cô ấy cũng là cái này… Không thể không nói, Hứa Tư Điềm suy nghĩ rất chu đáo, tối hôm qua Trần Kỵ phóng túng quá mức, buổi sáng khi xuống giường cô liền phát hiện di chuyển hơi vất vả, thế nên tư thế xuống cầu thang cũng kì lạ.
Tin nhắn của Hứa Tư Điềm rất nhanh lại tiến vào:【Gần sang năm mới, tớ bảo cậu tới, vị kia nhà cậu cũng sẽ không thả cậu đi đâu, cậu nên ở bên người đàn ông thật tốt đi.】
Chu Phù vừa thẹn vừa nóng nảy:【Bây giờ tớ lập tức đến nhà cậu, cậu ra cửa chờ đi.】
Hứa Tư Điềm:【Đừng đừng đừng, đùa với cậu thôi, Tết năm nay tớ không về Kim Đường, cậu đừng đi một chuyến vô ích.】
Chu Phù nhất thời hơi kinh ngạc:【Vậy cậu đang ở đâu?】
Hứa Tư Điềm:【Ở Bắc Lâm, ba tớ bị bệnh, xem như bệnh cũ đi, nhưng hai năm nay nghiêm trọng hơn rất nhiều. Lúc trước giường bệnh của bệnh viện không được sắp xếp, gần đây không phải đón năm mới sao, không ít người đều tạm thời xuất viện về nhà, giường ngủ vừa vặn trống ra một ít, tớ liền đón ba tớ từ Kim Đường qua xem.】
Chu Phù lập tức nhíu mày:【Sao cậu không nói sớm với chúng tớ.】