Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 366: Về nhà thôi, ngay cả em bé cũng thấy thơm tho (1)
Cập nhật lúc: 2025-01-20 09:55:02
Lượt xem: 255
"Mẹ đã nói với ba con rồi, chắc họ sẽ sớm tới thôi. Con ăn sáng trước đi, rồi mình cùng chờ. Hôm nay ăn thanh đạm một chút nhé..."
Nói rồi, bà đưa bé con cho ông ngoại bế, dìu Thẩm Nghiên đi rửa mặt. Lúc quay lại, Lục Tuân đã bày sẵn đồ ăn sáng cho cô.
Thẩm Nghiên lặng lẽ ăn từng miếng một. Vừa ăn xong không lâu thì ba cô đã bước vào.
"Tiểu Nghiên, hôm nay con thấy trong người thế nào rồi?"
"Ba, con khỏe lắm ạ."
"Vậy thì tốt. Tiểu Lục, thủ tục đã làm xong hết chưa? Giờ mình có thể xuất phát rồi đấy. Ba đã trải sẵn chăn trên xe lừa rồi, Tiểu Nghiên đội mũ lên là mình đi được."
"Vâng ạ."
Lục Tuân lấy chiếc áo khoác quân đội ra choàng lên người Thẩm Nghiên, sau đó đội mũ lông cho cô, quấn thêm một chiếc khăn len nữa. Xong xuôi đâu đấy, anh mới dìu cô ra ngoài.
Vương Cầm vẫn còn đang khóc, nhưng nhà họ Thẩm chẳng ai bận tâm đến.
Bất ngờ, Vương Cầm lên tiếng:
"Em gái, em gái, em cứu chị với, cứu con chị với! Chồng em giỏi giang như vậy, chắc chắn có thể giúp chị tìm được con trai, đúng không?"
Thẩm Nghiên nghe mà chướng tai. Giỏi giang thì liên quan gì đến việc phải có trách nhiệm đi tìm con cho người khác chứ?
Chưa kể, người phụ nữ này gặp chuyện chỉ biết khóc lóc, ỷ lại vào người khác, mà chẳng hề nghĩ đến việc mình là một người mẹ thì lúc này cần phải làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-366-ve-nha-thoi-ngay-ca-em-be-cung-thay-thom-tho-1.html.]
Bà Thẩm kéo Thẩm Nghiên đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm: "Đi thôi, đi thôi, mình về nhà, mặc kệ mấy chuyện phiền phức này!"
Ngay cả bà Thẩm cũng hết kiên nhẫn. Trước đây, bà còn thấy thương cảm cho Vương Cầm, nhưng giờ thì không còn chút thương xót nào nữa. Người phụ nữ này ra nông nỗi này hoàn toàn là do tính cách của cô ta, tự làm tự chịu, chẳng đáng thương chút nào.
Thẩm Nghiên quay lại nhìn Vương Cầm, giọng nói nghiêm nghị: "Thứ nhất, chồng tôi đúng là có năng lực, nhưng anh ấy không có nghĩa vụ phải đi tìm con trai cho chị. Thứ hai, con trai chị bị chính em dâu và mẹ chồng chị bắt cóc, chị là mẹ mà không tự mình đi tìm, lại đi cầu cứu người xa lạ như chúng tôi, rốt cuộc chị nghĩ gì vậy?
Hơn nữa, nguyên nhân của mọi chuyện, căn bản không phải do chị có sinh được con trai hay không. Cho dù chị có sinh được con trai, thằng bé vẫn sẽ bị bắt cóc, bởi vì chị là mẹ mà không thể tự mình đứng lên bảo vệ con. Chị nhìn mấy đứa con gái bên cạnh xem, chúng nó đầu thai làm con gái của chị, sinh ra đã bị đối xử như vậy? Mẹ chồng chị đối xử với mấy đứa con gái như thế nào?
Chị cam tâm tình nguyện sống trong cái gia đình ăn thịt người này, thì phải chuẩn bị tâm lý làm trâu làm ngựa, phải chuẩn bị tâm lý không có con trai, phải chuẩn bị tâm lý dốc hết lòng dốc hết sức lo cho nhà em chồng. Chị biết hết tất cả mọi chuyện, vậy mà chỉ biết khóc lóc. Không ai có nghĩa vụ phải giúp chị, người duy nhất có thể giúp chị chính là bản thân chị. Mấy đứa con gái này của chị, sau này cũng sẽ trở thành vật hi sinh cho cái nhà đó.
Chúng ta vốn dĩ chẳng quen biết nhau, tôi nói những lời này là vì thương mấy đứa nhỏ. Giữa mùa đông lạnh giá, quần áo không đủ ấm, còn phải lo lắng cho mẹ, thật đáng thương. Còn chị nghĩ thế nào, tôi không quan tâm."
Nói xong một tràng, Thẩm Nghiên gọi mọi người trong nhà ra về, cũng không thèm nhìn xem sắc mặt của mấy người phía sau ra sao. Dù sao chuyện gì xảy ra với họ cũng chẳng liên quan đến cô.
Vốn dĩ chỉ là cùng phòng bệnh vì sinh con, Thẩm Nghiên vừa sinh xong đã bị làm phiền, bản thân cô đã rất khó chịu rồi. Người phụ nữ này lại còn mặt mũi nhờ Lục Tuân đi tìm con trai cho cô ta, như thể anh nợ cô ta vậy.
Cô ta muốn cống hiến hết mình cho cái nhà đó là chuyện của cô ta, Thẩm Nghiên chỉ thấy tội nghiệp cho mấy đứa con gái. Thường thì những bé gái lớn lên trong gia đình như vậy, tương lai gần như đã được định sẵn.
Thẩm Nghiên không đành lòng nên mới nói ra những lời đó, nhưng không có nghĩa là cô muốn xen vào chuyện nhà người khác.
Trên đường đi, bà Thẩm chỉ lẩm bẩm vài câu, sau đó mọi người đều ngầm đồng ý quên chuyện này đi.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Lên xe lừa, ba Thẩm ngồi cùng Lục Tuân ở phía trước đánh xe, bà Thẩm ngồi phía sau chăm sóc Thẩm Nghiên và em bé.
Lúc này, đứa bé được quấn trong tã, khuôn mặt đỏ hây hây trông thật đáng yêu.
Em bé ngủ say sưa, còn Thẩm Nghiên thì trò chuyện với mẹ.