Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ - Chương 260: Về nhà (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-15 10:36:36
Lượt xem: 143
Còn cô ả kia dường như vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc này còn nhờ nhân viên phục vụ lấy giấy gói, sau đó gói hết chỗ thức ăn thừa trên bàn rồi chạy ra ngoài đuổi theo anh ta.
Nhưng anh chàng cán sự kia đã sợ hãi chạy thẳng về cơ quan rồi.
Thẩm Nghiên không ngờ Chu Quang Diệu lại thật sự quen người đàn ông ăn mặc như cán bộ kia.
"Người vừa rồi trông có vẻ là cán bộ, không sao chứ?"
Thật ra cô chỉ hỏi dò một chút thôi.
Chu Quang Diệu rõ ràng không bận tâm lắm.
"Cán bộ gì chứ, cho dù là cán bộ thật thì chúng ta cũng chẳng sợ, hắn ta chỉ là một cán sự quèn, suốt ngày ăn mặc như cán bộ rồi ra ngoài lừa bịp."
Mọi người trên bàn đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Giọng điệu của anh đầy vẻ khinh thường, cứ như nhìn người đó thêm một cái cũng là lãng phí tinh thần vậy.
Thẩm Nghiên nghe anh nói vậy cũng không để tâm đến chuyện này nữa, ngược lại còn cảm ơn anh.
Nhưng hôm nay, rõ ràng Chu Quang Diệu có bạn bè đi cùng, nên Thẩm Nghiên cũng không tiếp tục mời anh ngồi xuống nữa. Mọi người chào hỏi nhau vài câu rồi ai về chỗ nấy.
Nhà họ Thẩm vẫn còn ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được Chu Quang Diệu ở đây.
Hơn nữa, anh còn giúp đỡ họ, lúc nãy, cả nhà họ Thẩm đều không dám nói gì, chỉ có Thẩm Nghiên là vẫn bình tĩnh.
Cô thúc giục mọi người tiếp tục ăn cơm.
Mẹ Thẩm đợi một lúc lâu mới dè dặt hỏi: "Tiểu Nghiên, chúng ta làm vậy có sao không con?"
Thẩm Nghiên bất đắc dĩ nhìn mẹ, nhỏ giọng an ủi: "Mẹ cứ yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Mẹ không thấy lúc nãy anh chàng cán sự kia sợ đồng chí Chu lắm à? Biết đâu người nên sợ lại là anh ta ấy chứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-luc-ban-ngay-lanh-lung-ban-dem-quy-goi-do-vo/chuong-260-ve-nha-2.html.]
Thẩm Trường An lúc nãy cũng thấy vậy, bèn an ủi theo: "Đúng đấy mẹ, mẹ đừng lo, em gái nói không sao thì sẽ không sao. Với lại, lát nữa chúng ta sẽ về rồi, toàn người không quen biết, ai biết ai là ai chứ."
Được Thẩm Trường An an ủi một hồi, mẹ Thẩm mới yên tâm hơn đôi chút.
Còn với trẻ con, chúng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn chơi đùa vui vẻ, không hề bị ảnh hưởng gì.
Lúc này, chúng vẫn ăn uống ngon lành.
Ăn cơm xong, cả nhà chào tạm biệt Chu Quang Diệu rồi bắt xe về thị trấn.
Nhưng trước khi về, họ vẫn đến bưu điện gửi một bức điện báo cho Lục Tuân, báo với anh rằng cô đã về đến nhà an toàn.
Về đến thị trấn, mẹ Thẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc còn ở thành phố, bà cứ sợ người kia sẽ tính sổ sau, tuy Thẩm Nghiên nói không sao, nhưng bà vẫn không yên tâm.
Cả nhà phải đổi xe mấy lần, đến khi về đến thị trấn mới hoàn toàn yên tâm.
Cả nhà cũng không chần chừ, tay xách nách mang ngồi xe bò về nhà.
Về đến đại đội thì trời cũng đã xế chiều, hai đứa nhỏ mệt mỏi ngủ gục trên lưng người lớn.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Nhưng vừa đến đại đội, hai đứa đã tỉnh táo lại.
Người trong đại đội cũng thấy cả nhà họ Thẩm về.
Sáng sớm nay, mọi người đã thấy cả nhà họ ra ngoài, hỏi ra mới biết là đi đón Thẩm Nghiên.
Lúc này, nhìn thấy cả gia đình họ, mọi người liền xúm lại.
"Ôi chao, Tiểu Nghiên về rồi à? Bên đảo thế nào?"