Chu Trì lạnh nhạt trừng : “Liên quan gì đến mày ?”
Nam sinh bên cạnh thấy , tiến tới hòa giải: “Triệu Khải, cái mồm mày đừng đê tiện đến chứ, đánh hả, nhanh hui cái mồm mày .”
Triệu Khải gẩy gẩy cái mũi, “Chỉ là đùa giỡn thôi mà, gì mà nóng nảy .” Cậu là kiểu điển hình thích náo chuyện lên, cái mồm giảo hoạt, nhưng gan để thi hành, khuôn mặt Chu Trì nghiêm trọng đến liền tự ý thức mà dậy nhà vệ sinh.
Chu Trì về chỗ , mở hộp cơm , cơm với thịt nướng vẫn còn nóng. Hắn thật tình ngủ đến đói c.h.ế.t , ăn hết sạch hộp cơm. Vẫn đến giờ kiểm tra nên lấy điện thoại , chơi trò chơi cài sẵn trong điện thoại, cảm thấy vô vị, liền nhắn cho Giang Tùy một tin nhắn chỉ vài chữ: Cơm ngon.
Một lúc thì chuông tin nhắn reo lên: Cơm nguội ?
Hắn trả lời: Không, còn nóng. Cậu đang gì ?
------ Đọc sách.
Câu trả lời đúng chuẩn cho những đứa học bá.
Cô sách, nếu cứ phiền thì thật lí lẽ, liền trả lời: Ok, xem .
Cô trả lời .
Buổi chiều tiến hành thi môn cuối cùng, đề thi Anh văn khó lắm, tiếng Anh của Giang Tùy , bài nhanh, còn hơn nửa tiếng nữa mới nộp bài mà cô điền xong đáp án .
Cô kiểm tra bài một lượt lên nộp bài, ở trong phòng thi nữa.
mà, trong phòng thi là học bá cả, xong bài sớm giống cô cũng lên nộp bài .
Giang Tùy liếc nhận đó là Trần Dịch Dương của lớp 1, từng nhắc đến trong bảng xếp hạng trường Nhị Trung. Là thích mặc đồ màu sáng, từ xuống mặc màu trắng, cà vạt màu xanh trời, thật tình thì cũng là trai cho lắm, nhưng danh phận học bá chống đỡ, cho nên ít nữ sinh để ý đến .
Năm lớp 10 Giang Tùy tham gia một câu lạc bộ thư pháp gặp vài , cũng từng trò chuyện với vài câu, đó câu lạc bộ tan rã thì còn tập họp cùng nữa, lỡ mà gặp thì cũng thuộc cái kiểu gật đầu chào hỏi thôi.
Lúc đó hai nộp bài cùng lúc nên cùng khỏi phòng thi.
Trần Dịch Dương chủ động tiếp chuyện với cô: “Đề dễ, đúng ?”
Giang Tùy gật đầu: “ , vẻ dễ hơn đề học kì nhiều.”
Trần Dịch Dương : “Cậu để ý , nhiều đều bài xong nhưng bọn họ nộp bài, vẻ là tin đề thi đơn giản đến , giáo viên tiếng Anh của bọn tớ đó lừa bọn rằng đề thi sẽ khó nhất từ đến nay.”
Giang Tùy cũng lên: “Giáo viên bọn cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-49-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Đang xuống bậc thang thì Trần Dịch Dương cô: “…… Cậu về lớp hả?”
“Không về nữa, đến hiệu sách ngoài một lúc, đợi bạn đến.”
“Được, cùng , cũng mua tạp chí.”
Hai khỏi tòa nhà.
Khuôn viên trường bóng dáng của một vài học sinh, đa là những học sinh nhát học, đợi qua một phần hai thời gian kiểm tra thì nộp bài.
Đi đến cổng trường thì Giang Tùy gặp Trương Hoán Minh. Cậu cầm gặm hai xiên thịt, xem là nộp bài sớm .
Trương Hoán Minh thấy Giang Tùy đang cùng với một nam sinh khác, ánh mắt đổi, chút bất ngờ, nhưng thể hiện rõ bên ngoài, hỏi: “Giang Tùy, khỏi phòng sớm đến ? Định đây?”
“Tớ đến hiệu sách đối diện kìa.”
Giang Tùy nhớ đến câu của lúc trưa ở nhà ăn, cảm giác ngại ngùng kì lạ, vài câu thì bỏ .
“Có chuyện gì chứ.”
Trương Hoán Minh hướng về hai bóng dáng đằng , gãi gãi đầu.
Đợi đến hết thời gian bài, Chu Trì mới nộp bài ngoài.
Nhóm con trai Trương Hoán Minh vui vẻ chơi ở bên ngoài, gửi địa chỉ cho , Chu Trì một đến chỗ trượt băng gặp bọn họ.
Lúc xuống nghỉ ngơi, Trương Hoán Minh trượt băng đến bên cạnh Chu Trì: “Sao hôm nay cùng với Giang Tùy?”
Hắn uống ngụm nước : “Cô cắt tóc với Lâm Lâm.”
“Thật ?” Trương Hoán Minh nháy nháy mắt, “Không dối đấy chứ? Buổi chiều tớ thấy cô cùng với thằng khác đấy. Thằng đó là học sinh của lớp 1…..”
Chu Trì ngắt giọng , hỏi: “Ai của lớp 1?”
“Trần Dịch Dương, học giỏi, .”
Trương Hoán Minh vuốt mép cằm, vẻ nghi ngờ.
Buổi trưa ở nhà ăn dò xét Giang Tùy một câu thì Giang Tùy vẻ dọa đến giật . Vốn nghĩ rằng cô thích Chu Trì, nhưng bây giờ cảm thấy hiểu cho lắm.