Chu Trì bần thần, cúi đầu tấm thẻ ngân hàng màu xanh ở trong tay, bây giờ mới hiểu chuyện gì đang xảy .
Miệng của nhếch lên một tiếng, quơ quơ thẻ ngân hàng ở mặt cô: “Được bao nhiêu tiền ở trong .”
“Hình như là hơn sáu nghìn tệ.” Cụ thể là bao nhiêu thì Giang Tùy cũng nhớ nữa, tấm thẻ dùng đến, cô chỉ dùng để tiết kiệm tiền lâu , chỉ thể nhớ là chừng đó tiền mà thôi.
“Cũng ít nhỉ, nhiều tiền thật đấy.” Chu Trì lạnh nhạt hỏi: “Cậu đưa cho thì lấy gì mà xài?”
“ vẫn còn tiền đây.” Giang Tùy , “Cậu cứ dùng tạm , nếu đủ thì nghĩ cách khác.”
“Cậu nghĩ cách gì chứ?” Chu Trì dựa khung cửa, ánh mắt đen kịt dò xét cô, “Thằng quỷ đó gì cũng tin ? Cậu ngốc ?”
Giang Tùy sững sốt.
“Tiền tiêu vặt của dì Chu của quản, hiểu ?” Hắn lấy tấm thẻ nhét tay cô, “Cầm lấy .”
Giang Tùy cau màu, “Cho nên Tri Tri bậy ?”
“Chứ gì nữa.” Hắn him mắt lên, vẻ trêu chọc, “Ngốc như mà còn Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh?”
Giang Tùy thể gì hơn.
Mặt của giương lên, dường như đang phấn khích, chọc tiếp: “Cậu thật hiếu với trưởng bối đấy, , khi nào thật sắp đói c.h.ế.t nhất định sẽ đợi đến cứu.”
“……”
Giang Tùy cảm thấy ngại ngùng, định xuống đánh Tri Tri mới .
“Cậu ngủ sớm , đừng thức khuya nữa, cẩn thận kẻo chảy m.á.u đấy…… đây.”
Cô , nhưng bước tới .
Chu Trì kéo cái mũ áo ngủ của cô , “Sáng mai đợi học cùng với.”
“……Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-37-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Buổi sáng hôm , Giang Tùy giữ lời hứa đợi Chu Trì cùng học, ngờ rằng ngủ mà dậy, Giang Tùy gõ cửa một hồi mới gọi dậy nổi, đó đợi mặc áo quần rửa mặt, cứ đợi, cứ đợi như ……
Cả hai học trễ giống như đây , tiết bài buổi sáng phạt ở ngoài hành lang.
Sóng gió qua một tuần, đa phần thì yên ắng , qua thêm vài ngày nữa thì liên tục xuất hiện thêm những vấn đề mới, đều thảo luận chuyện nữa, nhưng vết thương đầu Chu Trì vẫn lành, còn đổi thuốc, băng gạt.
Giang Tùy thỉnh thoảng phòng y tế với , thật ban đầu thầy giáo y tế bảo nhất là khâu , nhưng Chu Trì thích, chỉ băng bó thôi. Lúc lột cái băng gạt , Giang Tùy thấy vết thương thì giật cả .
Chu Trì xem như chuyện gì cả, ngày nào cũng đánh bóng với hết.
Có lúc sẽ bảo Giang Tùy đợi đánh bóng xong thì gọi điện cho Giang Tùy, cô từ lớp học xuống cùng về.
Tống Húc Phi đang tính kế hoạch lớn để tỏ tình nên ý chơi với Chu Trì hơn, đám con trai ý đồ của , nào cũng thời thế mà giúp đỡ, lúc nào bàn cơm cũng phụ họa trêu chọc thêm vài câu, câu gì mà “sớm muộn gì cũng là một nhà” , cái kiểu mà hàm ý rõ ràng. Nhìn thấy Chu Trì phản ứng gì nên cứ nghĩ là ngầm thừa nhận .
Chỉ Trương Hoán Minh tương đối lanh lợi, thấp thoáng nhận thấy thái độ của Chu Trì khó hiểu.
Hôm đó đánh bóng xong, lúc về Trương Hoán Minh giả bộ dò xét một câu: “Thật lòng mà , thấy Tống Húc Phi như thế nào? Thật con của nó thật thà.”
“Không .” Chu Trì ngẩng đầu uống nước, “Thật thà chính là ưu điểm ?”
“Cũng xem là ưu điểm .” Trương Hoán Minh liếc sắc mặt của , “Nói thật lòng thì với Giang Tùy là một nhà, cô yêu sớm ? Tớ thấy lớn các nhà khác đều thích quan tâm, lo lắng hậu bối một chút, lẽ nào cũng cái thói quen của đám lớn đó chứ?”
“Nếu là thì ,” Chu Trì mặt chút đổi, bước nhanh, “Cô lớn chừng nào chứ, đến mười sáu tuổi nữa, như đứa con nít thì yêu sớm con gì.”
Trương Hoán Minh nghĩ , tuổi của Giang Tùy vẻ như nhỏ nhất lớp .
mà yêu sớm thì nhỏ chứ, nếu thì gọi là sớm chứ, đợi qua mười tám tuổi thì đến tư cách yêu sớm cũng nữa.
Trương Hoán Minh bất giác thấy bản Chu Trì cuốn câu của , “Cái quỷ gì , mà cũng dám mấy lời đó , như là đứa học sinh ngoan từng yêu sớm bao giờ .”
Chu Trì mặc kệ .
Trương Hoán Minh theo, “Dù gì Tống Húc Phi cũng yêu đơn phương lâu , thật lòng với Giang Tùy mà, tớ còn mong là nó thể theo đuổi cô , cũng cho chúng nở mày nở mặt với mấy thằng ở bảng xếp hạng phía chứ, nó chuẩn như thế nào , ngày mai sẽ tiến hành tỏ tình ……”