Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 203: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-08-14 02:33:37
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bộ lông mày Chu Trì nhếch lên, bật , “Đừng quan tâm đến nó.”

“Em với nó là một tiếng sẽ đến.” Giang Tùy nó, “Điện thoại ?”

Giang Tùy đoán điện thoại của nhất định cũng sẽ một dãy cuộc gọi nhỡ và mấy lời gào thét của Tri Tri.

Chu Trì lật , mò lấy điện thoại tủ đưa cho cô.

“……Em thể xem?”

“Ừm.” Trong điện thoại của chẳng gì mà cô thể xem cả.

“Mật khẩu?”

Chu Trì trả lời, nhướn mày lên, ý rằng “Em còn hỏi.”

Giang Tùy phản ứng .

Cô cúi đầu nhập: 942020

Màn hình điện thoại thuận lợi mà mở .

Đây là một dãy mật mã mà đây cả hai từng dùng, là Giang Tùy đặt , âm gần giống như “Chính là yêu yêu ”, đấy một mật mã dài họ dùng đều là dựa cái mật mã cơ bản , ví dụ mật mã gmail của Giang Tùy là “jiang942020”, còn của Chu Trì là “ZC942020”.

Giang Tùy ngạc nhiên, nghĩ rằng vẫn dùng mật mã . Cô ngẩng đầu lên : “Sao vẫn còn dùng đến cái ?”

“Dùng quen .” Chu Trì .

Giang Tùy liếc , máy chỉ 1 cuộc gọi nhỡ, cũng chỉ tin nhắn wechat gửi đến của Tri Tri, nhưng mà hai tin nhắn.

Xem , Tri Tri vẫn dám càn mặt Chu Trì.

Giang Tùy tắt hộp thư trò chuyện, thấy tin nhắn của Tri Tri chính là cô, từ khi nào đổi tên gọi của cô, tên wechat của cô là lấy hết cả họ tên, nhưng đổi thành “A Tùy” .

Giang Tùy tùy ý mà kéo xuống , danh sách trò chuyện của ngắn, nhưng hình đại diện và tên thì hình như đa phần đều là con trai, chắc là những cần tiếp xúc, việc nhiều.

Chu Trì áp sát gần, dựa đỉnh đầu cô: “Nhìn thấy cái gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-203-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]

Giang Tùy : “Thái độ , gì khác thường.” Nói xong cô liền bật , trả điện thoại cho , thôi thúc , “Nhanh lên, nhất định dậy ngay nào!”

Cứ lười biếng xuống giường thì e rằng trời cũng tối mất.

Giang Tùy từ trong mò dậy, mặc đồ : “Tri Tri sẽ mắng c.h.ế.t em mất.”

“Nó dám.” Mặc dù Chu Trì như , nhưng cũng dậy , cứ để mặc gì thế mà bước xuống giường, nhặt chiếc quần trong ở tủ đầu giường mặc .

Cả hai thu dọn đồ của xong, dường như phòng rửa mặt cùng một lúc, đồng thời ngang hàng với bồn rửa mặt mà đánh răng rửa mặt.

Rõ ràng là chiều , thế mà họ những hành động như buổi sáng sớm bận rộn lắm .

Cũng may phòng vệ sinh rộng rãi, vẻ chật chội tí nào.

Lúc Giang Tùy đang bôi kem dưỡng ẩm lên mặt thì Chu Trì đang soi gương lắc cổ, tiếng lắc cổ cũng lớn lắm, nhưng thở tràn đầy sức sống.

Giang Tùy nhẹ nhàng vỗ mặt, đàn ông đang ngẩng cằm lên ở trong gương, đột nhiên cô một cảm giác kì diệu nhưng thật đặc biệt. Có lẽ những giây phút bình thường nhất chính là những giây phút yêu thương đong đầy nhất, nếu như mỗi ngày đều thể cùng trải qua những giây phút cũng đủ lắm .

Ba giờ rưỡi chiều.

Cuối cùng Tri Tri cũng đợi hai con vô lương tâm đến. Vốn dĩ còn một chút tức giận, kết quả thì nhận quà Giáng sinh của Giang Tùy xong thì lập tức gì nữa, trong vòng một giây vui tươi trở .

“Phục luôn, chị em một khi trở nên lợi hại thì lợi hại thật, mắt chọn đồ nhất định cũng sẽ tuyệt!”

Giang Tùy đang ở trong phòng bếp sủi cảo với dì Đào,Tri Tri chẳng khác gì ông cụ lớn trong nhà, đeo chiếc đồng hồ chất mà vui mừng khôn xiết xoay xoay mà ngắm nghía, đưa đến mặt Giang Tùy, đùa tí tửng, “Chị, nhất định chị phát huy ưu điểm đấy, chỉ cần như thôi, chị bỏ rơi em đến mấy cũng hết, tuyệt đối em sẽ yêu chị năm trăm năm!”

Giang Tùy: ……..

Kì thực, Tri Tri những lời thật lòng, thật ý, nhưng mà giẫm theo đuôi của khác nên chẳng thể nào .

Chu Trì thủ hạ lưu tình chút nào, lôi từ trong bếp ngoài.

Dì Đào đang cắt rau, lắc đầu: “Lớn cả mà, hai đứa bớt để khác lo .”

Trong lòng Giang Tùy hùa theo: Chẳng , ai cũng là cháu giống , nhưng hai cháu nhà chẳng giống tí nào, kiên quyết đối đầu đến cùng.

Tốn ít thời gian để sủi cảo, nhưng mà đạt thành quả đáng kể, để đầy cả tủ lạnh. Mấy năm nay dì Đào vẫn luôn giữ thói quen cũ, chẳng thích sủi cảo sẵn ở bên ngoài tí nào, nào cũng sẽ thật nhiều, hôm nay nhiều đến như là vì định để cho hai họ mang thêm một chút về nhà.

Loading...