“Nếu mà nữa thì cũng sẽ để cho cô cơ hội .” Giang Tùy dậy, “Chu Trì là lương tâm, cũng là tảng đá xa, chỉ là thích cô thôi. đây.”
Cô đợi Nguyễn Tịnh hết câu thì khỏi cửa.
Trên đường về khách sạn, Giang Tùy đổi thành vé tàu cao tốc. Cô đợi đến ngày thứ hai mới trở về nữa mà ngay đêm xuất phát luôn.
Mười một giờ rưỡi đêm tàu đến trạm, một lúc taxi đưa cô thực tập sinh đang cảm về nhà rẽ đường về nhà.
Đến cửa khu công nghiệp thì sắp đến một giờ sáng , ngoài trời đang mưa bay bay.
Giang Tùy bước nhanh thang máy, lên lầu mở cửa, căn phòng khách một màu đen tối.
Cô bật đèn phòng khách, nhẹ nhàng kéo hành lí , dọn dẹp gì mà đổi dép phòng ngủ . Cửa phòng khóa, một ánh đèn sáng từ phòng khách chiếu thẳng trong.
Người đàn ông giường vẻ mệt, chìm giấc ngủ say, thở sâu.
Giang Tùy mượn ánh sáng mập mờ mà một lúc, cúi hôn lên trán , nhẹ tay nhẹ chân mà phòng tắm.
Sợ ồn ào tỉnh giấc, cô tắm nhanh, vài phút xong, quấn một chiếc khăn tắm chuẩn ngoài mặc áo quần thì kéo màn tắm, mở cửa phòng tắm , giật cả .
Không tỉnh từ lúc nào, mặc đôi tất mà cô mua từ tuần , sàn nhà phòng tắm, da dẻ trắng trẻo, đôi môi hồng nhạt, dáng vẻ vẫn đang buồn ngủ, giống như bức tranh .
Giang Tùy ngạc nhiên: “Sau dậy ?”
Mắt thấy Chu Trì định mặc tất mà bước đến, cô vội : “Anh yên , nền ở chỗ đang ướt lắm.”
Cô vội kéo chiếc khăn tắm lên cao bước nhanh đến bên cạnh .
“Em tỉnh giấc ?”
Chu Trì trả lời, thò tay ôm cô lòng.
Giang Tùy đẩy , “Em vẫn lau khô ……”
Chu Trì ôm cô chặt, mặt kề sát đầu tóc ướt sũng của cô, “Về khi nào , mà gì với hết.”
“Nửa đêm thể , lẽ nào còn bảo đón ?”
“Nửa đêm thì nào?” Giọng của kèm theo chút khàn khàn khi tỉnh ngủ, “Nửa đêm mới cần đón, cho đấy.”
“Được.” Giang Tùy đáp lời, nhỏ, “Chốc nữa ôm , em mặc áo quần , còn ……”
Vẫn xong, buông tay , trực tiếp bế cô lên thẳng phòng ngủ.
……
Điều hòa trong phòng ngủ mở nhiệt độ cao, ấm đủ, Giang Tùy chỉ mặc một chiếc váy ngủ.
….
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-201-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Cô chăn, đầu tóc đen dài buông xả, Chu Trì tắt máy sấy tóc, đưa tay đến lột chiếc váy ngủ quấn cô , thành thạo mà lôi hai sợi dây thắt , rút xuống phía , thể trắng nõn của cô lọt mắt .
Tiếng mưa rơi róc rách bên ngoài dần dần to lên.
Hai trong căn phòng nhanh dính chặt lấy , vài âm thanh lộp độp lúc lúc .
Lúc kết thúc, mưa ở bên ngoài càng rơi nặng hạt hơn.
Thân thể Giang Tùy trần truồng mà cuộn chặt trong n.g.ự.c Chu Trì, một hồi đỡ hơn chút, sờ vài cọng râu hé lên ở cằm , “Sao mà cạo râu ?”
“Ngày mai cạo, đ.â.m em ?”
Giọng của khàn khàn khiến cô đỏ bừng mặt.
Giang Tùy dối: “Vẫn .”
Chu Trì kéo chăn đắp lên cô, nhỏ: “Sao về hôm nay ?”
“Tạo bất ngờ cho đấy.”
Hắn bật một tiếng.
Bây giờ là đêm bình an năm 2016.
Giang Tùy hỏi nhỏ : “Chu Trì, mua quả bình an cho em ?”
“Mua .”
Thật Giang Tùy chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng ngờ rằng mua thật, từ trong cô ngẩng đầu lên, kèm theo khuôn mặt đỏ ửng với một nụ : “Không lừa em đấy chứ?”
Chu Trì vuốt đầu cô như vuốt đầu em bé , nhướn máy lên, “Có cần bây giờ lấy cho em xem ?”
Giang Tùy lắc đầu, , từ trong ánh mắt trở nên dịu dàng lạ thường: “Ngày mai em ăn.”
Chu Trì ừm một tiếng.
Đầu Giang Tùy cúi xuống, tựa vùng gáy , nhẹ nhàng hôn cổ .
Chu Trì ôm ghì chặt tấm lưng trần truồng của cô, dùng lực một chút, thở trở nên nặng nề: “Hôm nay em……” Hắn vẫn xong, bởi vì Giang Tùy chiếm lấy môi .
Không là ảo giác, hôm nay thật sự cô chủ động.
Chu Trì cách nào khống chế mà bản bắt đầu phản ứng.
Rõ ràng là mới chuyện xong mà.
Hôn một hồi, Giang Tùy rút khỏi môi , hở một chút cách, chút gợi tình mà đôi mắt đen tuyền của .
Má của Chu Trì ửng đỏ, cứ mà cô ngắm một lúc, nóng hừng hực, giọng trầm mà hỏi cô: “Vẫn nữa ?”