Anh Là Thành Trì Của Em - Chương 190: Nam Thần Trong Sổ Vẽ Của Tôi

Cập nhật lúc: 2025-08-14 02:33:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

mà Tri Tri vẫn cứ thể nào giữ mồm giữ miệng : “Tối qua chị ở cùng với nhỏ em ?”

Những ánh mắt đằng lập tức trở nên một lời mà khó hiểu hết.

Giang Tùy trực tiếp đưa chia khóa xe cho Tri Tri, : “Không chuyện với em nữa.”

Tri Tri: “……”

Đêm , Giang Tùy tăng ca, hơn bảy giờ mới rời khỏi công ty. Đến khu nhà ở công vụ, thì Chu Trì nấu ăn xong.

Giang Tùy vô cùng ngưỡng mộ , hiểu một tay như bây giờ đến bốn món ăn, một món canh, dù gì cô cũng ăn no, lúc cô ăn canh, Chu Trì ăn xong , cứ ở đấy mà cô, dường như đang gì đấy nhưng vẫn thể nào mở miệng .

Sau đấy, Giang Tùy rửa bát, cũng phòng bếp, Giang Tùy bảo nghỉ ngơi nhưng , dựa tủ lạnh mà cô từ đầu đến cuối, là đang nghĩ gì nữa.

Giang Tùy đầu : “Sao , ?”

Chu Trì mím chặt môi, thẳng dậy bước đến, hỏi: “Có ở chung cùng ?”

“……”

Ở chung với ?

Có chút bất ngờ, Giang Tùy rõ ràng sửng sốt, suy nghĩ mới , “Ở đây ?”

“Ở đây nhỏ quá.” Chu Trì , “Có một căn nhà khác, cũng ở khu công nghiệp mới , vẫn dắt em xem nào…… Hay là, bảo Tiểu Trần tìm vài căn ở gần đây em chọn một căn?”

Giang Tùy lắc đầu, “Không cần chọn , phòng thì chọn gì nữa.”

Chu Trì: “Em đồng ý ?”

Giang Tùy , “Nãy giờ cứ nghĩ mãi đến chuyện ?”

Chu Trì gật đầu.

Nhất thời Giang Tùy vẫn tiếp lời kịp.

Thành thật mà , cô vẫn nghĩ đến, cũng ngờ rằng hôm nay Chu Trì đưa đề nghị .

Chắc thể thấy những gì mà trong lòng cô đang nghĩ, Chu Trì thấp giọng : “Anh thấy thời gian ở bên em ít quá, vẫn ở bên em nhiều hơn nữa.” Dừng một lúc mím môi, “Nếu như em thấy , thì……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-190-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]

Nghe thấy trong giọng của chút hụt hẫng, Giang Tùy ngắt lời , “Không mà là vì đột ngột…… Còn nữa, chuyển đồ đạc các thứ cũng là chuyện nhất thời, còn thu dọn nọ nữa, sẽ phức tạp, đúng ?”

“Chẳng gì phức tạp cả,” Chu Trì , “Anh sẽ đến dọn đồ giúp em, nhanh thôi.”

“……”

Chu Trì nắm lấy cánh tay đang thả lỏng bên của cô, “Hai ở chung với thì sẽ vui hơn ở một , em đúng ?”

Giang Tùy ngước mặt lên, “Anh cảm thấy cô đơn lắm ?”

Chu Trì gật đầu, ánh mắt lặng lẽ cô.

Vết thương mặt vẫn lành, mặt mũi vì thế mà ủ rũ hẳn , Giang Tùy chút cảm giác nên lời, cảm thấy dường như vẻ ngoan ngoãn, khiến khó mà từ chối .

nghĩ nhiều nữa mà nhận lời , : “Vậy đợi vết thương của lành hẳn đến dọn.”

Đương nhiên Chu Trì chẳng ý kiến gì thêm nữa, khóe môi vênh lên: “Đợi cắt chỉ vết thương đến dọn nhà?”

Giang Tùy gật đầu: “Được.”

Giang Tùy vốn nghĩ rằng vết thương của Chu Trì dù thế nào nữa cũng đợi hơn mười ngày nữa mới thể cắt chỉ, nào ai ngờ rằng chỉ một tuần thôi mà tự ý đến bệnh viện.

Giang Tùy căn bản chuyện , suốt cả ngày thứ sáu đều bận rộn, buổi chiều họp xong, lúc nghỉ ngơi, nhận một tấm ảnh chụp lén mà Tri Tri gửi đến, kèm theo một dãy chữ: Hạnh phúc hôm nay.

Giang Tùy mở tấm ảnh , thấy Chu Trì đang mặc bộ vest tây, đôi giày da ở đấy, từ phía lưng thấy vẻ như là đang ở phòng hội họp, tay đang lật văn kiện , nghiêng một bên toát vẻ tuấn.

Ngay đó Tri Tri gửi đến một tin nhắn mới: “Chưa bao giờ cuộc họp nào dài đến như cả, rể của em hôm nay là một boy nghiêm túc, tàn bạo, cảm giác tổn thương, huh u.”

Đối với đối sách của , Giang Tùy quen thuộc, thấy cô gì hết, một bao lì xì liền gửi đến.

Trong vòng một giây, bao lì xì liền nhận thành công.

Tri Tri tiện tay gửi một hình động biểu cảm chả chừng mực ------ “Mồm há to mà .”

Giang Tùy buồn bất lực với thằng em của , quan tâm đến nữa, mở tấm ảnh ngắm một lúc, đấy thì liền lưu điện thoại.

Xem , cũng mới họp xong, chắc là bận rộn.

Mấy hôm nay, đêm đến họ mới thể gặp , hai hẹn ăn cơm trưa, kết quả thì chẳng gặp , cũng may thời gian nghỉ ngơi buổi tối vẫn trùng , gần đây Giang Tùy đều bận việc đến hơn bảy giờ tối, Chu Trì cũng ở công ty đến lúc đấy đến đón cô.

Loading...