Trước khi tắm, Giang Tùy về phòng ngủ mở chiếc va li ở góc tường , lấy áo quần và đồ dùng hàng ngày còn trong đấy , sắp xếp gọn gàng. Ở sâu cuối của va li là một chiếc áo len ngắn, lúc Giang Tùy cầm lên, thì rớt xuống một chiếc khăn choàng màu xanh đan xong.
Là phần quà mà năm vẫn tặng .
Giang Tùy chỉ đan duy nhất chiếc khăn , trong nước ngoài nước lòng vòng vài năm, nhưng cái vẫn còn. Bản cô vẫn lấy dùng, cũng tặng cho khác, vẫn còn nguyên vẹn.
Cô khéo tay chút nào, lúc đấy nghiên cứu nhiều, đến cùng mới học cách đan thịnh hành nhất thời đấy, bây giờ , chiếc khăn choàng mặc dù cất giữu cẩn thận, mới nhưng kiểu dáng hiển nhiên thời , hơn nữa cũng còn phù hợp với nữa.
Lúc đấy vẫn là một thanh niên trẻ, áo bull, áo khoác, quần thể thao, mặc dáng vẻ rảnh rỗi, lười biếng, mùa đông choàng thêm một chiếc khăn choàng len đan thì sẽ , nhưng bây giờ thì……
Giang Tùy nhớ đến dáng vẻ của .
Cô cảm thấy, trưởng thành hơn nhiều. Còn đến hai tháng nữa thì đủ hai mươi sáu tuổi.
Con lớn thì sẽ đổi ?
Mặc dù chỉ gặp một lúc như thôi, nhưng Giang Tùy hiểu rằng, còn là Chu Trì của năm mười bảy, mười tám tuổi nữa.
Buổi tối, Tri Tri chơi đến tối muộn, xuống lầu cầm chai nước lên uống thì phát hiện ngoài sân đèn vẫn đang sáng.
Tri Tri theo thói quen mà bước đến, bên cạnh tường mà ngước đầu -----
Trên chiếc ghế mây đang dựa .
Nhìn thấy từ phía lưng “ cô độc trống vắng”, nghi ngờ gì nữa chính là nhỏ của nhà .
Nhìn kiểu tư thế đó, đang suy nghĩ về cuộc đời thì cũng là đang nhớ nhung đến tình cũ.
Đã trải qua nhiều năm, quan hệ cháu mặc dù vẫn thiết, nhưng dù thế nào nữa thì cũng hòa dịu hơn đây nhiều.
Tri Tri gãi đầu, bước đến, đặt chai cô ca lên bàn, kéo chiếc ghế xoay bên cạnh xuống, “Đêm khuya thế , ngủ mà còn thức nữa chứ.”
Ngoài sân chút gió thổi nhẹ, khí mát mẻ. Dì Đào trồng một dãy hoa cỏ.
Chu Trì vẩy tàn thuốc, giọng trầm: “Chết vẫn đủ ?”
“Chết cái quần què a.” Tri Tri chọc trúng chỗ đau, nãy chơi vài ván game c.h.ế.t mười mấy , “Đã lật ngược tình thế ! Không tin thì đánh trận xem .”
Chu Trì tiếp lời , : “Hôm nay cháu cố ý dẫn chị đến , chị thăm cháu, cháu cứ tưởng rằng vẫn đang ở Quảng Châu về, ngờ rằng hai chạm mặt . Thật chị cháu cũng ngại ngùng, chị là con gái mà, da mặt vẫn mỏng hơn lắm.” Cậu dùng kiểu giọng như miễn cưỡng lắm mà , dựa lui phía , xếp chồng chân nọ lên chân xoay xoay ghế, “Này, cảm thấy chị cháu xinh hơn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/anh-la-thanh-tri-cua-em/chuong-163-nam-than-trong-so-ve-cua-toi.html.]
Chu Trì vẫn đang bồn hoa, một bên mặt lộ vẻ thản nhiên: “Hôm nay cô mới đến ?”
“ , là cháu đón chị .” Thấy đang tiếp lời, Tri Tri cũng còn sợ sệt nữa, hỏi tiếp một câu, “Cậu , cảm thấy chị cháu như thế nào?”
Như thế nào?
Chu Trì mím môi.
Hình như Tri Tri thấy hừ nhẹ một tiếng, cũng hiểu là ý gì.
Quả nhiên, thật sự thể nào moi thông tin gì từ miệng của ông nhỏ .
“Được, thì thôi.” Tâm sự với ông nhỏ quá chán, Tri Tri liền từ bỏ, vỗ m.ô.n.g mà dậy, “Thật vô vị.”
Ngoài sân yên lặng trở .
Chu Trì lặng lẽ một lúc, nhớ đến buổi tối, cô bình tĩnh mà chuyện.
Hăn cúi đầu, điếu thuốc trong tay đưa miệng, đốm lửa nhỏ sáng rực lên.
Cô như thế nào?
Rất lợi hại.
Nói là , về là về, thật tự nhiên.
Hút hết một điếu thuốc, Chu Trì dậy trở về phòng, vén chăn lên, mệt mỏi mà xuống, nhắm mắt , cũng ngủ từ lúc nào. Đêm khuya hốt hoảng đau dày vô cùng, nhưng giống như bóng đè , tờ mờ mà nhớ những mảnh ghép đứt đoạn trong quá khứ, đang nắm tay một cô gái, giật mà tỉnh dậy, trong tay liền trống rỗng.
Trong lòng vô cùng đau đớn, lúc tỉnh dậy, mồ hôi toát cả đầu cả mặt .
……
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, buổi chiều ngày hôm , Giang Tùy ngoài gặp mặt Lâm Lâm, Hứa Tiểu Âm.
Trước đây chuyện với Lâm Lâm, Giang Tùy tiết lộ rằng thể sẽ về một chuyến, Lâm Lâm lộ vẻ vô cùng vui mừng, từ sớm hẹn với rằng lúc về sẽ gặp .
Bọn họ hẹn ở một tiệm cà phê bên cạnh trường cấp ba Nhị Trung.